Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 180: Kim Lăng Lâm Gia

Chỗ dụ người nhất của Bách Gia Tranh Bá không phải lấy được vinh quang, cũng không phải lấy được ba lần cơ hội chỉ huy toàn bộ võ lâm!
Điều quan trọng nhất chính là đổi lấy một lần cơ hội khiêu chiến Võ Lâm Minh Chủ!
Đương nhiên, cơ hội này nhất định phải tiêu hao hết tất cả chỗ tốt của chính mình.
Bao quát danh hiệu xếp hàng thứ nhất võ lâm, cùng với ba lần cơ hội hiệu lệnh võ lâm... Những thứ này toàn bộ đều là một cái giá đắt.
Nhưng mà trên thực tế đây cũng chuyện so sánh với việc kiếm tiền.
Đầu tiên là danh hiệu xếp hàng thứ nhất võ lâm. Cho dù bị tước đoạt, vậy thì thế nào? Mọi người vẫn biết, ngươi là người lợi hại nhất.
Tiếp theo là ba lần cơ hội để hiệu lệnh toàn bộ võ lâm, trên cơ bản cũng không có tác dụng quá lớn.
Một môn phái có thể lấy đượng hạng 1 thì thực lực thực sự của bọn họ tự nhiên không thể khinh thường, trừ phi phát động quốc chiến, xâm lấn nước khác!
Nhưng người nào sẽ làm cái chuyện ngu ngốc như vậy đây?
Cho nên, nếu suy nghĩ một lượt lại những vấn đề này thì mỗi người đều chọn làm như thế.
...
Giang Nam gần đây mưa phùn liên miên, liền khi lấy được Kim Lăng cũng không có tốt hơn chỗ nào.
Buổi chiều một ngày này, Âm Vũ vẫn như cũ. Ở đường cao tốc Giang Lâm có mười chiếc Maybach đang che chở cho một chiếc Lincoln ở giữa.
Xe trực tiếp chạy đến một chỗ trong trang viên.
Ở cửa trang viên sớm đã có một đám người già trẻ nam nữ đều có, tất cả đều đang đứng thẳng lưng.
Nhìn thấy xe đến thì một lão giả mặc một chiếc áo dài tơ lụa đứng ở phía trước đám người nhất lập tức khom người, nhanh chóng tiến lên.
Phía sau hắn cũng có một người trung niên nhanh chóng chạy đến, tiến lên che dù cho hắn che.
Lão giả đi đến trước xe, không e dè bên trên mặt đất đang ẩm ướt, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
"Lão nô Lâm Động, cung nghênh Quỷ Cốc thiếu chủ đại giá quang lâm, chịu không nổi vinh hạnh!"
Dứt lời, cửa xe tự động mở ra, bóng người của Lăng Tiêu tuy gầy gò nhưng không mất đi vẻ anh tuấn bước xuống xe.
Hôm nay hắn mặc một bộ âu phục màu trắng với kiểu dáng đuôi én. Bộ âu phục này khi mặc vào phá lệ nho nhã, nhưng lại không mất khí chất quý phái. Phối hợp với dáng người của Lăng Tiêu cùng dung mạo và khí chất, quả thực là vừa hoàn mĩ.
Lâm Động lén nhìn thoáng qua, chỉ là liếc một chút liền không nhịn được ở trong lòng cảm khái không thôi.
"Thiếu chủ thật đúng là thần tiên a!"
"Đứng lên đi!"
Lăng Tiêu nhàn nhạt phun ra hai chữ, Lâm Động vội vàng đáp tạ một tiếng rồi giãy dụa đứng lên.
Xướng cốt thân thể của hắn đã có chút không lưu loát, bò vô cùng chậm. Còn người trung niên ở bên cạnh lập túc đở lấy hắn. Được sự giúp đỡ từ người trung niên, cho nên tốc độ của hắn có thể nhanh hơn một chút, nếu không thì không mất mặt là không được.
"Thiếu chủ, mau mời vào."
Lăng Tiêu gật gật đầu, hai tay đặt sau lưng, đi vào trong trang viên.
Đám người Lâm gia lúc này mới nhanh chóng đuổi theo tốc độ của Lăng Tiêu, cùng nhau đi vào bên trong trang viên.
Sau khi đi vào bên trong biệt thự của trang viên, Lăng Tiêu được mời ngồi ở chiếc ghế trên cùng. Đám người Lâm gia toàn bộ đều đứng ở hai bên.
Lâm lão gia tử tự nhiên là sẽ không nói cái gì, nhưng mà một đám con cháu Lâm gia lại không nhịn được có chút bất mãn cùng lầm bầm.
Tuổi tác của Lăng Tiêu thật sự là quá trẻ tuổi, còn trẻ như vậy thì dựa vào cái gì để Lâm gia bọn hắn thần phục đây? Đây không phải đang nói đùa sao?
Phải biết rằng Lâm gia ở Kim Lăng là thân phận gì? Đây chính là hào môn đỉnh cấp.
Lâm gia nắm giữ sản nghiệp gần 100 tỷ, tiền kiếm được nhiều vô số kể, nhân mạch càng là cực lớn, có thể không một chút khách khí mà nói thì chỉ cần Lâm lão gia tử dậm chân một cái, toàn bộ Giang Nam đều phải rung chuyển ba lần a!
Nhưng mà bây giờ bọn họ đường đường là dòng chính của Lâm gia, lại bị người áp chế ở nơi này.
Nhất là Lâm lão gia tử được người Lâm gia xem như là Thần, xem như là tín ngưỡng lại bị đối phương khinh thị như thế, đây quả thực là khinh người quá đáng!
"Nhanh, mau dâng trà cho Thiếu chủ!"
Sau khi Lâm lão gia tử hô một tiếng, thì lập tức có hai vị thị nữ liền bưng lên một bình nước trắng cùng lá trà, pha phía trên một bình trà ngon.
Lâm Động ha ha cười nói:
"Thiếu chủ, đây là loại trà đại hồng bào tốt nhất ở Kim Lăng, được pha từ nước ở giếng sâu nhất và được nấu qua ba lần mới thành! Ngài nếm thử."
Hắn cung kính, tự mình rót trà, hai tay đưa cho Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhận lấy, nhấp một miếng, nhíu mày.
Lập tức tâm lý của Lâm Động lộp bộp, vội vàng thận trọng hỏi:
"Thiếu chủ, có phải có nơi nào có chút không thích hợp sao?"
"Không có gì, chỉ là mùi vị của trà này có chút phai nhạt!"
Lời nói này mới vừa dứt, thì đám con cháu Lâm gia triệt để nhịn không được.
"Này! Ngươi đủ chưa hã? Nếu chưa từng uống trà tốt như vậy, thì không nên nói bậy nói bạ! Ngươi biết giá trị của chén trà này bao nhiêu tiền không? Không có 100 ngàn đô la mỹ, ngươi tuyệt đối không thể uống được!"
Lăng Tiêu không có mở miệng, Lâm Động đã phẫn nộ quát:
"Im ngay! Đám hỗn láo các ngươi này, người nào cho phép các ngươi nói chuyện hã? Dám bất kính với Thiếu chủ, đây chính là tội nặng!"
Đám con cháu Lâm gia lập tức khuyên giải:
"Gia gia, ngài cần gì phải làm như thế? Hắn bất quá chỉ là một tên Võ đạo tu luyện giả mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ?"
"Không sai! Kim Lăng Lâm gia chúng ta có thứ gì mà chưa từng nhìn thấy? Đừng nói hắn là một tên Võ đạo tu luyện giả nho nhỏ, cho dù là Võ Thánh, thì tính sao?"
"Lấy danh tiếng của phụ thân ngài thì chỉ càn ngài muốn tìm một tên Võ đạo tu luyện giả để trong nhà, tùy tiện nói một câu là được. Chắc chán sẽ có rất nhiêu người đều tranh đoạt đến đỗ máu muốn làm hộ về tùy thân cho ngài muốn cho ngài!"
"Hỗn láo. Các ngươi là muốn ta tức chết có phải không?"
Lâm lão gia tử cực kỳ tức giận, sau đó hắn vội vàng hướng về Lăng Tiêu tạ lỗi nói:
"Thật xin lỗi Thiếu chủ. Ngài tuyệt đối đừng trách tội, đám tiểu bối này không hiểu được quy củ cho nên mới chống đối ngài. Nếu ngài tức giận thì cứ việc trừng phạt, cho dù là giết bọn chúng, thuộc hạ cũng không có một câu oán hận!"
Ánh mắt của Lăng Tiêu lạnh nhạt.
"Kim Lăng Lâm gia các ngươi tận trung với Quỷ Cốc mấy trăm năm, chỉ vì mấy lời nói không suy nghĩ mà ta lại giết hậu nhân của Lâm gia, vậy thì có chút không công bằng với Lâm gia các ngươi!"
Lâm lão gia tử cảm động đến rơi nước mắt.
"Đa tạ Thiếu chủ, khoan hồng độ lượng."
"Nhưng mà!"
Ngay tại lúc này, lời nói của Lăng Tiêu lại xoay chuyển.
"Mặc dù nói ta lười nhác tức giận với đám tiểu bối này, nhưng mà người bất kính với ta, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!"
Dứt lời, Lăng Tiêu hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng. Trong chớp mắt, toàn bộ trong phòng khách của biệt thự đều biến thành một mảnh đỏ tươi.
Theo sát phía sau thì từ mặt đất chui ra từng loài vật kinh khủng đỏ như máu, thân thể vặn vẹo đến cực độ.
"A — —! Quỷ a!"
"Cứu... Cứu mạng a... !"
Trong phòng khách của biệt thự, trong lúc nhất thời vang lên những tiếng kêu thảm thiết!
Cho dù là Lâm Động lão gia tử thì trong lòng cũng run sợ từng đợt.
Quỷ Cốc chính là Quỷ Cốc, Thiếu chủ chính là Thiếu chủ. Nếu so với những tên Võ đạo tu luyện giả ở giới thế tục kia thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!
Quá trình này kéo dài đại khái một chút hai mươi giây đồng hồ, nhưng lại dài đằng đặc giống như một thế kỷ.
Đám con cháu Lâm gia bị dọa đến ngã trái ngã phải.
Có người chui vào dưới bàn, cũng có người trốn vào bên trong màn cửa.
Nhưng nhiều nhất, lại là tè ra quần!
Đợi đến lúc tất cả những quái vật này biến mất thì mọi người mới phát hiện, trong phòng khách kỳ thật không có cái gì!
Những con quái vật kia chỉ là ảo giác mà thôi!
Trong lúc nhất thời, đám người Lâm gia đối với Lăng Tiêu, đột nhiên bắt đầu sợ hãi.
Thủ đoạn của gia hỏa này quá quỷ dị! Vẻn vẹn chỉ cần một ánh mắt, liền có thể làm cho tất cả bọn hắn lâm vào trong ảo giác. Mà loại ảo giác này lại vô cùng chân thực, quả thực không phải người thường có thể làm được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận