Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 159: Một Đêm Này, Thiên Thần Hàng Lâm

Bên trong biệt thự Giang Nam, Âu Dương Vũ Lạc tràn đầy lo lắng.
"Cố tiểu thư, Lăng tiên sinh hắn có thể cứu đệ đệ ta ra được hay không?"
Cố Mính Yên cười nhạt một tiếng.
"Ngươi yên tâm đi, có hắn xuất mã thì coi như đệ đệ ngươi chết đi cũng có thể phục sinh."
Mục Y Nhân hơi nghi hoặc một chút hỏi:
"Đối phương chẳng lẽ không lợi hại sao?"
Cố Mính Yên đốt lên một điếu thuốc lá, híp mắt, một mặt lạnh nhạt.
"Vẫn tạm được, Tuyệt Thần điện có mười hai vạn nhân mã, cộng thêm những môn phái nho nhỏ kia nữa thì cũng được khoảng ba bốn trăm ngàn nhân mã!"
"Cái gì? Tại sao có thể nhiều như vậy?"
Mục Y Nhân quá sợ hãi.
Sắc mặt của Âu Dương Vũ Lạc cũng trắng bệch.
"Nhiều người như vậy thì Lăng tiên sinh hắn đánh thắng được sao?"
Cố Mính Yên cười nhạt một tiếng, phun ra một làn khói, thể hiện ra được sự ưu nhã cùng tự tin.
"Nếu nói hắn có thể đánh thắng được hay không thì chẳng bằng nói, có đủ để hắn giết hay không mới đúng!"
"...."
...
Trên núi Giang Nam, Âu Dương Hiểu Bạch đã triệt để đánh mất sức chiến đấu. Tuyệt Thần điện cũng lấy được thắng lợi cuối cùng!
"Quách thiếu chủ, Âu Dương Hiểu Bạch giao cho ngài."
"Giết hắn xong thì uy vọng của ngài cùng Tuyệt Thần điện sẽ nâng cao một bước! Vậy thì sức ảnh hưởng của chúng ta ở bên trong Bách Gia Tranh Bá cũng sẽ càng lớn! Ha ha ha...."
Mọi người đắc ý cười to, khóe miệng của Quách Tuyền cũng không nhịn được đắc ý mỉm cười.
Cuối cùng Quách Tuyền hắn cũng muốn danh chấn võ lâm!
Giết Âu Dương Hiểu Bạch là một trong Võ Lâm Tứ Thiếu, thì ai còn dám lại nói Tuyệt Thần điện Thiếu chủ không bằng Võ Lâm Tứ Thiếu?
Nếu không phải ở trước mặt nhiều người hắn cần phải tỏ ra ưu nhã thì giờ phút này hắn đã sớm cười lên ha hả!
Lấy được một thanh trường đao sắc bén từ trong tay của một vị trưởng lão bên cạnh, Quách Tuyền chậm rãi hạ xuống ngay trước mặt Âu Dương Hiểu Bạch.
Hắn dữ tợn cười một tiếng.
"Nghĩ không ra, đường đường là Đao Hoàng truyền nhân sẽ bị ta trảm sát! Càng không nghĩ tới rằng ngươi sẽ chết tại dưới đao! Ha ha ha ha... Không thể không nói chuyện này đúng thật là sỉ nhục!"
Âu Dương Hiểu Bạch khẽ cắn môi.
"Người thắng làm vua, người thua làm giặc, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì?"
Sắc mặt của Quách Tuyền lạnh lùng.
"Hừ, sắp chết đến nơi rồi ngươi còn dám ở chỗ này mạnh miệng! Chết đi!"
Dứt lời, hắn đưa tay một đao giơ lên cao!
Âu Dương Hiểu Bạch giống như đã nhận mệnh, thở dài một tiếng.
"Tỷ, thật xin lỗi, ta không thể tiếp tục bảo vệ ngươi được nữa rồi!"
Ngay đúng lúc thanh trường đao kia sắp rơi xuống thì bỗng nhiên ở giữa liền có một đạo tia chớp rơi xuống, không nghiêng không lệch trực tiếp nện trúng cánh tay đang nắm trường đao của Quách Tuyền.
"Phanh."
Chỉ là một tia chớp công phu lại trực tiếp phá hỏng thanh trường đao ở trong tay của Quách Tuyền!
"Người nào?"
Mọi người cùng nhau nhìn lại, ánh mắt di chuyển đến trên đám mây, nhất thời ánh mắt xiết chặt.
"Lăng Tiêu! Lại là ngươi!"
Sắc mặt của Quách Tuyền trong nháy mắt trở nên rất khó nhìn.
Âu Dương Hiểu Bạch thì thần sắc có chút phức tạp,
"Lăng thiếu chủ, ngươi đây là... ?"
Sắc mặt của Lăng Tiêu thản nhiên nói:
"Đừng hiểu lầm, ta chỉ là làm một vụ giao dịch với tỷ tỷ ngươi mà thôi, cho nên mới tới cứu ngươi!"
Âu Dương Hiểu Bạch giật mình, sắc mặt nhất thời âm trầm.
"Ngươi đã làm gì tỷ tỷ của ta?"
"Vội cái gì? Nàng không có việc gì! Lăng Tiêu ta cũng không phải loại tiểu nhân hèn hạ kia."
Lúc này sắc mặt của Âu Dương Hiểu Bạch có chút xấu hổ, hắn còn tưởng rằng Lăng Tiêu đã làm cái gì đó với tỷ tỷ của mình, làm cái chuyện thất đức không thể gặp người!
Hắn ho nhẹ hai tiếng, nói:
"Xin lỗi."
Mà ở giữa hai người thì sắc mặt của Quách Tuyền khó nhìn tới cực điểm.
"Hai tên súc sinh các ngươi lại không nhìn ta nữa!"
Lăng Tiêu chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, cái ánh mắt khinh thường kia để Quách Tuyền càng tức giận phun máu.
"Lăng Tiêu, tại sao ngươi phá hỏng chuyện tốt của Tuyệt Thần điện chúng ta? Tuyệt Thần điện ta cũng chưa từng đắc tội qua ngươi nhỉ?"
Hai tay của Lăng Tiêu đặt sau lưng.
"Ta đã nói rồi, tỷ tỷ của hắn đã thanh toán thù lao."
"Nàng cho ngươi bao nhiêu tiền? Ta cho ngươi gấp đôi, không, gấp mười lần!"
"A ~."
Lăng Tiêu mỉm cưới nói:
"Đáng tiếc, ngươi trả không nổi."
Quách Tuyền cắn răng, nói:
"Lăng Tiêu, xem ra ngươi phải nhất định lội vào vùng nước đục này rồi? Nếu đã như thế, vậy cũng không cần nhiều lời, để lính của ngươi đi ra đi, để nhìn xem rốt cục là Tuyệt Thần điện ta mạnh, hay là Quỷ Cốc ngươi càng hơn một bậc!"
Lăng Tiêu nhún nhún vai.
"Không cần phải phiền toái như vậy, ta không mang người tới."
"Ngươi không mang người đến sao?"
Trong không khí yên tĩnh sau một lát, đột nhiên dẫn phát một trận tiếng cười lớn!
Tiếng cười vang vọng khắp khắp núi đồi, còn Âu Dương Hiểu Bạch đều có chút mắt trợn tròn.
Ngươi không mang người đến thì mẹ nó ngươi làm sao tới cứu ta được hã? Nơi này có gần 400 ngàn tên Võ đạo tu luyện giả, cũng không phải 400 ngàn phàm phu tục tử!
Cười một hồi lâu, đám người Quách Tuyền cười đến mức đau cả bụng, lúc này những tiếng cười mới dần dần nhỏ lại.
"Lăng Tiêu, đầu óc của ngươi chắc bị nước vào nhỉ? A? Nếu như ngươi mang theo đại quân Quỷ Cốc đến cứu người thì ta còn thực sự coi như ngươi là tới cứu người! Nhưng mà hết lần này đến lần khác ngươi lại đến một mình, chẳng lẽ ngươi đến đây để làm trò cười sao?"
"Không sai, chúng ta có bốn trăm ngàn đại quân, ngươi coi chúng ta là không khí sao? Vậy mà đến một người cũng không mang theo? Ngươi đúng là một tên ngu ngốc!"
Đến mức Âu Dương Hiểu Bạch cũng không nhịn được lắc đầu, thở dài một tiếng, nói:
"Lăng thiếu chủ, ngươi cũng không cần để ý đến ta nữa. Người nhanh chóng rời đi thôi. Bọn họ hiện tại còn ngăn không được ngươi. Sau khi người ra ngoài thì giúp ta chăm sóc tỷ tỷ của ta thật tốt, coi như ta van ngươi! Đại ân đại đức của ngươi kiếp sau Hiểu Bạch sẽ báo đáp!"
Lăng Tiêu đốt một điếu thuốc lá, sắc mặt thản nhiên nói:
"Ngươi đi mà chăm sóc, ta chỉ phụ trách việc cứu ngươi ra ngoài mà thôi!"
Âu Dương Hiểu Bạch ngu người kém chút nữa phun máu ra ngoài!
Để ngươi đi thì ngươi lại không đi, vì cái gì hết lần này đến lần khác ngươi cứ cố chấp như vậy hã? Chẳng lẽ một mình ngươi có thể chống cự lại 400 ngàn đại quân sao? Ngươi cho rằng ngươi là thần tiên?
Ánh mắt của Quách Tuyền lạnh lẽo.
"Xem ra, tối nay ngươi vẫn khăng khăng muốn chết ở nơi này! Nếu đã như vậy thì cũng đừng trách ta không khách khí! Vừa vặn tối nay một lần hành động liền bắt sống Đao Hoàng môn Thiếu chủ, cùng Quỷ Cốc thiếu chủ! Võ Lâm Tứ Thiếu ta liền diệt hai tên, vậy thì trên giang hồ còn có ai dám không phục? Bắt lại cho ta!"
Ra lệnh một tiếng, vô số cao thủ ở bên người Quách TUyền nhanh chóng lao đến.
Sưu sưu sưu..., một bóng người nối tiếp một đạo bóng người. Từng người cứ như mũi tên nhanh chóng phóng lên bầu trời, ép thẳng về vị trí của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khẩy tàn thuốc, trong miệng nhã ra một làn khói, trong ánh mắt không có chút gợn sóng nào.
"Mặc dù là một đám cặn bã, nhưng... Để ta hoạt động gân cốt một chút cũng được."
Dứt lời, hắn lại lần nữa ngậm điếu thuốc ở trên miệng, dưới chân giẫm một cái. Chỉ trong chớp mắt ở trong hư không có một đạo lôi điện giống như một con rồng cuồng bạo điên cuồng nện xuống. Chỉ khoảnh khắc này liền để hơn một nghìn người ở phía dưới biến thành tro bụi!
Một chiêu! Giết chết ngàn người!
"Cái gì?"
"Cái này sao có thể?"
Đám người ở phía dưới toàn bộ đều bị dọa sợ ngây người, quai hàm đều rơi đầy đất!
Phải biết, đây chính là 1000 tên Võ đạo tu luyện giả a! Không phải là một ngàn con gà, một ngàn con vịt!
Cho dù Âu Dương Hiểu Bạch cũng là một trong Võ Lâm Tứ Thiếu, có cảnh giới Võ Tôn ngũ trọng cảnh.
Một chiêu cũng mới có thể miểu sát hơn mười vị, nhiều nhất trên trăm vị mà thôi! Nhưng Lăng Tiêu chỉ cần một chiêu liền miểu sát gấp mười lần Âu Dương Hiểu Bạch!
Chỗ chết người nhất chính là hắn chỉ là tùy ý giậm chân một cái!
"Ông trời, gia hỏa này hắn là người hay là Thần?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận