Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 615: Không bằng, cùng ta thử một chút

"Ngươi im ngay!"
Vương Vũ Hầu trực tiếp quát một tiếng, đuổi Triệu Lâm xuống.
Giờ phút này, hắn thật sự toát ra sát ý.
Hôm nay, nếu không phải vì Triệu Lâm, hắn cũng không phải chịu Mục Y Nhân làm nhục như vậy. Mặc dù nói Mục Y Nhân không cho hắn một chút thể diện nào, nhưng cũng bởi vì Triệu Lâm đắc tội nàng, bằng không hắn sẽ không giao đấu với Mục Y Nhân!
Đối với Mục Y Nhân, trong lòng Vương Vũ Hầu cũng có một chút kiêng dè.
Nghe nói, hai tháng trước, trên chiến trường phương Bắc thắng lợi, có liên quan rất lớn với Mục Võ Hầu này!
Thậm chí, tay Tứ Vương Tử bị gãy cũng nhất định liên quan đến nàng.
Chỉ là những Vương Tử kia trở về, cả một đám đều che giấu, không chịu nói cho hắn biết mà thôi.
Lấy giác quan thứ sáu nhạy bén của hắn trong nhiều năm làm quan mà nói, có thể đoán được, Mục Võ Hầu trước mắt này, tuy chỉ là Đại La Kim Tiên tam phẩm nhưng sau lưng nàng nhất định có bí mật không thể tuỳ tiện trêu chọc, bằng không, nhiều Vương Tử như vậy đều trầm mặc, ngậm miệng không nói ra.
Nghĩ như vậy, hắn lại khách khí với Mục Y Nhân nói:
"Mục Võ Hầu, con trai ta không thông minh đều là trách nhiệm của người làm cha ta. Nếu Mục Võ Hầu có tức giận gì, có thể hướng về phía ta, ta nguyện ý bị phạt thay nó, được không?"
Lông mày xinh đẹp của Mục Y Nhân hơi nhíu lại, hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Ta cũng không muốn quản nhiều như vậy, ta chỉ muốn nói, oan có đầu, nợ có chủ. Ta muốn tìm là con của ngươi chứ không phải là ngươi! Ngươi tốt nhất lập tức tránh ra, bằng không thì ngươi chính là công tư bất minh!"
Vương Vũ Hầu không khỏi có chút tức giận.
"Chẳng lẽ, hôm nay Mục Võ Hầu muốn ra tay với con trai ta sao?"
"Không sai!"
Sắc mặt Mục Y Nhân hết sức quyết liệt, căn bản không chút nhượng bộ Vương Vũ Hầu.
Chuyện này khiến hắn không nhịn được mà cắn chặt răng, ánh mắt lạnh lẽo, trong đôi mắt tràn ngập sát ý nhàn nhạt.
"Mục Võ Hầu, ta cho ngươi bảy phần thể diện, nhưng ngay cả ba phần mặt mũi ngươi lại không cho ta, thật sự là khinh người quá đáng!"
"Hừ! Ta vốn không muốn khi dễ ngươi, là ngươi muốn tìm ta gây phiền phức! Ta nói cho ngươi biết, con trai ngươi làm nhiều việc ác, hôm nay ta nhất định phải trừng trị hắn, cho dù người nào đến cũng không ngăn được!"
Thái độ của Mục Y Nhân vô cùng cố chấp, đến mức tất cả nhẫn nại của Vương Vũ Hầu cũng không thể tiếp tục kìm nén, hoàn toàn bộc phát ra ngoài.
Rốt cục, Vương Vũ Hầu vô cùng tức giận.
Hắn thế nào cũng là đệ đệ của Đại Triệu Vương, đường đường là Vương Vũ Hầu Vương Đô!
Thân phận cao quý như vậy mà bị tiểu nữ nhân Mục Y Nhân coi thường ở trước mặt nhiều người, đây quả thực là đánh thẳng vào mặt hắn! Sau này hắn còn mặt mũi nào ở Vương Đô chứ? Những Vũ Hầu khác sẽ nhìn hắn với ánh mắt thế nào? Càng quan trọng hơn là hắn đánh mất uy nghiêm, có biết bao người sẽ dần dần bắt đầu khi dễ hắn.
Cho nên, vì gia tộc cũng vì tôn nghiêm của hắn, bất luận thế nào thì hôm nay hắn cũng sẽ không lùi lại dù chỉ nửa bước!
Huống chi, người mà đối phương muốn giết là con của hắn!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trong đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo.
"Nếu Mục Võ Hầu nhất định phải làm như vậy thì hãy bước qua xác của ta, giẫm lên mà đi!"
Hai mắt Mục Y Nhân híp lại, không chút để bụng, ánh mắt tràn ngập sát ý lạnh thấu xương!
"Vương Vũ Hầu nhất định phải công tư bất minh, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!"
Dứt lời, Mục Y Nhân trực tiếp ra chiêu.
Cổ tay nàng rung lên, một thanh kiếm năng lượng Hỏa Diễm lại tụ thành một khối.
Thấy nàng dùng chiêu này. Vương Vũ Hầu đối diện có chút nghi ngờ. Hắn hơi nheo mắt lại, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.
Đây là chuyện gì? Không phải Mục Y Nhân rất mạnh sao? Làm sao lại yếu như vậy? Thực lực của Mục Y Nhân lúc này, tuy không thể nói là đồ bỏ đi trong đám bỏ đi, nhưng tối đa cũng chỉ là một Đại La Kim Tiên nhỏ mà thôi!
Rốt cuộc làm sao nàng có thể gây ảnh hưởng tới toàn bộ chiến tranh Bắc Tề chứ?
Đang lúc hắn đang nghi ngờ, Mục Y Nhân cũng đã đến bên cạnh hắn.
Vương Vũ Hầu nhíu mày, chợt phóng ra một kiếm ánh sáng, tấn công nàng.
Hai người đánh nhau, ánh kiếm trong không khí lóe qua một điện quang sấm chớp, bắn lên mặt đất.
Tu sĩ trên đường bởi vì có thể gặp nạn vì điện quang làm cho bị thương, bọn họ cũng không thể chống trả được!
Nhưng những tu sĩ này không chịu rời đi, mà chen chúc trốn đến xó xỉnh nào đó trong kiến trúc, len lén nhìn lên trận chiến bầu trời.
Dù sao, đây chính là hai vị cao thủ quyết đấu, bình thường cũng không có cơ hội xem như vậy!
Nếu hôm nay bọn họ không nhìn, sau này, nói không chừng không có cơ hội tốt như vậy!
Mà lúc này, hai người trên bầu trời đã đánh nhau vượt qua một vạn lần.
Chuyện này khiến trong lòng Vương Vũ Hầu nghi ngờ càng cao, càng ngày càng cao!
Rốt cuộc Mục Y Nhân này có chuyện gì xảy ra? Từ đầu đến cuối đều không thể hiện ra thực lực siêu mạnh! Chẳng lẽ, thực lực của nàng thật sự chỉ dừng lại ở đây sao?
Đã như vậy thì không cần phải tiếp tục đè nén thực lực của mình mà trực tiếp ra chiêu đánh tan Mục Y Nhân.
Nghĩ như vậy, Vương Vũ Hầu hơi cắn răng, thừa dịp Mục Y Nhân lùi lại, đột nhiên tăng sức lực của mình.
Một khoảnh khắc này, trên người hắn bắn ra ánh sáng lấp lánh khắp nơi, một cỗ uy lực đè khí thế của Mục Y Nhân xuống.
Mục Y Nhân không khỏi giật mình.
"Đây là... Chứng Đạo Linh Tiên!"
Nàng không nghĩ tới đối phương chẳng qua là đệ đệ của Triệu Vương, một Hầu Tước mà lại nắm giữ thực lực của Chứng Đạo Linh Tiên.
Thoáng một cái, khiến Mục Y Nhân không khỏi có chút mông lung!
Mà trong vòng một chiêu của đối phương, Mục Y Nhân trực tiếp bị trọng thương.
"Ầm _ _ _!"
Sức mạnh khổng lồ làm cho Mục Y Nhân rơi mạnh xuống mặt đất, đồng thời trải dài trên mặt đất mấy trăm mét!
Bởi vì sức mạnh của Vương Vũ Hầu khổng lồ, thậm chí khiến trận pháp trên mặt đất đều sáng lên mạnh mẽ!
Thật sự khiến người khác hít thở không thông!
Chứng Đạo Linh Tiên! Đối với những người này mà nói thì không phải là bình thường!
Thậm chí có thể nói là giống như Đại Hùng Miêu vậy!
Trong nhất thời, mọi người vừa chấn động lại vui mừng.
Lại nhìn Vương Vũ Hầu, là bộ mặt khinh thường.
"Hừ! Ta còn tưởng rằng, ngươi thật sự có chút tài năng! Bây giờ xem ra, ngươi cũng không gì hơn người! Thực lực kém như thế mà dám nói muốn giết con của ta, thật sự gan lớn bằng chó!"
"Ngươi không nên đắc ý quá sớm, trận chiến còn chưa kết thúc đâu!"
Hắn chậm rãi hạ xuống mặt đất, Mục Y Nhân lập tức đứng lên, đang muốn ra tay lại bị một bàn tay lớn đè vai xuống.
"Để ta tới đi! Nàng không phải là đối thủ của hắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận