Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 132: Ta, Chính Là Chứng Cứ

"Chẳng lẽ tên đó lại lặng lội ngàn dặm xa xôi, đi Giang Châu để tìm tên thầy thuốc kia sao?"
"Không sai! Lúc đó hắn muốn thù lao 11 tỷ, ta cũng đã suy nghĩ là trước tiên để hắn chữa cho bệnh cho tốt để không làm chậm trể tiệc mừng thọ của gia gia. Đến lúc đó thì cho hắn mấy triệu là được rồi, nhưng thật không nghĩ tới là hắn lại tìm đến đây."
Mấy cô con dâu của Tô gia trợn mắt lên, hé miệng cười nhạo.
" Tên gia hỏa này muốn tiền đến điên rồi sao? 11 tỷ ư? Tại sao hắn không đi cướp ngân hàng đi chứ?"
"Có thể chữa bệnh cho người Tô gia chúng ta, đó là phúc khí tu tám đời nhà hắn a, dù không có đưa tiền cũng là cho hắn mặt mũi rồi! Vậy mà hắn còn dám dùng công phu sư tử ngoạm chứ? Thật chán sống rồi sao!"
Tô lão gia khẽ nhíu mày một cái, khoát tay áo nói.
"Thôi được rồi, nếu đã cứu được Yên Nhiên, vậy ta cũng sẽ không nói gì. Quản gia, lấy cho hắn 8 triệu, sắp xếp một chút lưu hắn lại ăn bữa cơm đi."
"Vâng! Lão gia."
Tên quản gia vâng một tiếng rồi rời đi, trong khi đó mấy cô con dâu Tô gia còn đang giễu cợt Lăng Tiêu, giống như đang giễu cợt một tên ngốc đồng dạng vậy.
Có thể trèo lên ôm được bắp đùi Tô gia, người bình thường nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, mà hắn lại la ó, có cơ hội tốt như thế mà hắn lại dám đến đòi tiền!
Tô gia như thế, đối với mấy triệu, nhằm nhò cái lông gì a?
Quả nhiên, có ít người vẫn là ánh mắt thiển nhìn người!
Quản gia nhanh chóng chạy đến ngoài cửa, nhìn lướt qua một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Lăng Tiêu.
Bởi vì mọi người ở chỗ này, là giá trị con người cao hơn sự giàu có, như vậy cũng phải đều là thần sắc cung kính.
Chỉ có Lăng Tiêu, hai tay đặt sau lưng, sắc mặt ngạo nghễ, cùng chung quanh so sánh với những cái phú hào kia, thật là lộ ra vẻ không hợp nhau.
"Ngươi chính là tên thầy thuốc kia?"
Lăng Tiêu gật gật đầu.
Thấy Lăng Tiêu thừa nhận, quản gia nhịn không được phát ra một tiếng tiếng cười khinh miệt.
"Ngưng đi! Cơ hội tốt như vậy nịnh bợ chúng ta Tô gia chúng ta, nhưng ngươi lại vì chỉ là mấy triệu mà từ bỏ, thật sự là buồn cười cùng cực!"
"Mấy triệu?"
Lăng Tiêu hơi hơi nhíu mày.
Lại thấy quản gia từ trong ngực móc ra một cái thẻ, ném xuống dưới chân Lăng Tiêu, giống như ném cho một tên ăn mày.
"Đây là lão gia chúng ta đưa cho ngươi tiền chữa bệnh, 8 triệu! Mặt khác, Tô lão gia chúng ta lên tiếng, an bài cho ngươi một chỗ ngồi, thưởng ngươi ăn một bữa cơm, rồi cút!"
Lăng Tiêu không có nhìn tấm thẻ kia, chỉ là dùng ánh mắt bình thản nhìn tên quản gia nói:
"Tô Yên Nhiên, chưa nói rõ ràng sao? Nàng thiếu nợ ta 11 tỷ, là 11 tỷ chứ không phải 8 triệu!"
Quản gia nhìn thấy thái độ của Lăng Tiêu thì cười khúc khích lên.
"11 tỷ? Ngươi con mẹ nó cũng không nhìn một chút mình tính là cái thứ gì? Cho ngươi 11 tỷ, ngươi có tư cách đó sao? Một cái thầy thuốc lang bâm! Còn thật dám mở miệng muốn 11 tỷ! Chúng ta Tô lão gia, cho ngươi 8 triệu, đã là may mắn cho ngươi!"
Lăng Tiêu sắc mặt lạnh lùng nói:
"Nếu như thế, vậy xem ra, Tô gia các ngươi thật tốt!"
Dứt lời, hắn trực tiếp giẫm qua tấm thẻ kia, hai tay đặt sau lưng, hướng về trang viên bên trong đi đến.
Quản gia nhướng mày.
"Này! Ta để ngươi tiến vào sao? Ngươi có tư cách đi vào từ cửa lớn sao? Ngươi theo ta qua bên cạnh cửa nhỏ lăn vào đi!"
Quan gia vừa dứt lời, Lăng Tiêu trực tiếp đánh ra một quyền làm bộ ngực của hắn lủng một lỗ.
"Ngươi nói nhảm, nhiều lắm!"
Toàn bộ mọi người đứng ở cửa trang viên yên tĩnh vài giây đồng hồ, chợt trở nên ồn ào.
"Giết người! Các ngươi mau nhìn! Hắn đem quản gia Tô gia giết rồi!"
"Ông trời của ta, lại có người dám cả gan giết người ở Tô gia! Hắn không muốn sống sao?"
Lăng Tiêu mặc kệ những thứ âm thanh ồn ào này của đám người, hắn trực tiếp đi vào bên trong.
Rất nhanh sau đó, lực lượng bảo an của Tô gia nhanh chóng bao vây Lăng Tiêu.
"Đứng lại, ngươi đứng lại cho ta! Ai cho phép ngươi tiến lên?"
"Nếu không đứng lại thì đừng trách chúng ta vô tình!"
Lăng Tiêu thản nhiên giống như không có chuyện gì, làm cho cả đám bảo an giận dữ. Đám bảo an không chút khách khí xông lên, dùng đùi điện đập đến chỗ đỉnh đầu của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu không chút hoang mang, dưới chân hơi hơi giẫm một cái, một cỗ cương khí trùng kích ra ngoài, quét tung một đám bay ra xa.
"Tê ~! Hắn là Võ đạo tu luyện giả!"
"Hừ! Coi như hắn là Võ đạo tu luyện giả, thì tính sao? Hai vị đứng sau lưng Tô gia cũng là Võ đạo tu luyện giả, hắn dám càn rỡ trêu chọc sao!"
...
Bên trong biệt thự, người Tô gia còn đang vui sướng nói chuyện phiếm thì bỗng nhiên có một tên bảo an hoảng hốt xông đến lắp bắp nói:
"Lão gia, lão gia không xong! Cái tên thầy thuốc kia, hắn... Hắn xông vào rồi!"
"Cái gì?"
Tất cả mọi người ở đây, sắc mặt đều kinh hãi, nhất là Tô Yên Nhiên.
"Làm sao hắn xông vào được? Một đám an ninh các ngươi làm ăn như vậy hã? Vậy còn quản gia đâu rồi?"
Tên bảo an khóc nức nỡ trả lời:
"Hắn... Hắn là Võ đạo tu luyện giả, căn bản chúng ta vốn không phải là đối thủ của hắn, còn quản gia cũng bị hắn giết chết!"
"Láo xược!"
Tô lão gia giận dữ vỗ bàn đứng dậy.
"Tiểu tử này lại không để Tô gia vào trong mắt sao? Ta muốn chém hắn thành thịt bằm!"
Vừa dứt lời, một tiếng 'Oanh' vang lên thật lớn, cửa lớn biệt thự của Tô gia bị đánh nát, còn có thêm mấy người bay vào. Vào lúc này bầu không khí vô cùng hỗn loạn.
Đám người Tô gia lúc này ở trong lòng cực kì hồi hộp khi nhìn thấy bóng người Lăng Tiêu dần dần hiện ra.
Lập tức Tô lão gia nheo mắt lại.
"Ngươi chính là thần y của Giang Châu sao?"
Lăng Tiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
"Ngươi... Không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết rằng Tô Yên Nhiên thiếu nợ ta 11 tỷ!"
Cô con dâu Tô gia con ngươi mắt đảo một vòng, lúc này chính là lúc mà nàng tranh công a.
Lúc này nàng đứng ra cười khẩy.
"Khẩu khí thật lớn a! Ngươi nói Yên Nhiên nhà chúng ta thiếu ngươi 11 tỷ, nàng thiếu ngươi 11 tỷ sao? Ngươi có chứng cứ sao? Nếu như ta nói ngươi thiếu ta 100 tỷ! Thì có phải là ngươi cũng đưa cho ta 100 tỷ có đúng hay không?"
Lăng Tiêu quét mắt nhìn nàng liếc một chút. Nhìn thấy Lăng Tiêu không có trả lời thì cô con dâu Tô gia cực kì đắc ý.
Thế nào? Không phản đối sao? Coi như ngươi là Võ đạo tu luyện giả muốn gây sự với Tô gia nhà chúng ta thì cũng phải xem ngươi có cái bản lĩnh đó không đã!
Nhưng, ngay tại thời điểm nàng đang đắc ý thì ánh mắt của Lăng Tiêu híp lại, con mắt bắn ra một vệt ánh sáng.
Ánh sáng loé lên, ngay lập tức đầu của cô con dâu Tô gia trực tiếp rơi xuống đất!
Lúc này cả đám người có mặt ở đây đều co rụt lại, Lăng Tiêu lên tiếng mở miệng.
"Ta, chính là chứng cứ!"
Toàn bộ người ở trong đại sảnh yên tĩnh rất lâu.
Đây chính là Giang Nam Tô gia a! Thử hỏi toàn bộ Giang Nam có ai dám trêu chọc Tô gia?
Nhưng hôm nay, không chỉ có người đến, lại còn trực tiếp giết người của Tô gia ngay tại phòng khách Tô gia!
Ông trời ơi, chẳng lẽ tiểu tử này điên rồi sao?
Qua một lúc lâu, Tô lão gia mới phản ứng được, hắn trợn mắt tròn xoe, rống to một tiếng, quát lớn:
"Ngươi thật to gan! Ngươi dám cả gan giết người tại Tô gia chúng ta, ngươi muốn chết!"
Lăng Tiêu căn bản không để ý đến Tô lão gia, sắc mặt của hắn lạnh lùng nói:
"Nói nhảm cũng không cần nói nữa! Hoặc là trả thù lao, hoặc là... Để mạng lại!"
Lăng Tiêu âm trầm nói, làm cho tất cả mọi người Tô gia run lên!
Gia hỏa này đúng là thằng điên a!
Chẳng lẽ hắn không sợ hại vị sau lưng của Tô gia sao?
Chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận