Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 74: Ai Cho Các Ngươi Dũng Khí Đó?

Bởi vì Lăng Tiêu là người trong nghề, nên nhìn thoáng qua có thể biết được là ai thắng ai thua ngay.
Lấy ánh mắt của Mục Y Nhân, cũng là ánh mắt của người bình thường, tự nhiên chỉ có thể nhìn ra Thái Trường Viễn là đang chiếm thế thượng phong, thế nhưng Lăng Tiêu lại có thể nhìn thông suốt!
Thái Trường Viễn lực có thừa, mà khí không đủ! (là không kiên trì lâu được)
Hắn ngay từ đầu triển khai công kích một cách dồn dập cũng là bởi vì muốn nhanh chóng đánh bại đối phương.
Nên nếu bên đối phương chỉ cần chống chịu qua được đợt công kích này, Thái Trường Viễn, chắc chắn sẽ thất bại.
Quả thật đúng là không sai, sau hai phút đồng hồ, sức lực của Thái Trường Viễn dần dần có vẻ yếu đi rất nhiều, trong một khắc sơ hở, hắn liền bị đối phương một chân đạp bay ra ngoài, ngã rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
"Gia gia!"
Thái tiểu thư lập tức tiến lên đỡ gia gia của nàng, trên gương mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ lo lắng.
Bốn vị thanh niên gắt lên một tiếng.
"Lão cốt đầu này vẫn còn cứng lắm, chỉ đánh trúng ta một quyền mà đã sắp phế đi cánh tay của ta rồi!"
"Gia gia, ngươi không sao chứ?"
Đôi mắt Thái tiểu thư bây giờ đã ngập trong nước mắt, đau lòng đến tột độ.
Thái lão gia tử nhịn không được thở dài một tiếng.
"Ta không sao, già rồi nên đi đứng cũng có chút khó khăn!"
Nói xong, hắn hướng về mấy người thanh niên kia lạnh lùng nhìn qua.
"Các ngươi thắng rồi, ta đánh không lại các ngươi, coi như Thái gia ta vẫn là thua một nước cờ này. Đây là Hoàng thất thực đơn, các ngươi cầm lấy rồi mau cút đi!"
Thái lão gia tử ném ra một bản thực đơn mang phong cách hết sức cũ kĩ, mấy người thanh niên kia nhặt lên, lật qua vài trang liền cười hắc hắc.
"Lão già kia, coi như não ngươi vẫn còn hoạt động tốt. Bất quá nha... Vẫn là làm phiền các ngươi theo chúng ta đi một chuyến."
Thái lão gia tử biến sắc.
"Ta đã giao ra Hoàng thất thực đơn, các ngươi còn muốn thế nào?"
"Thái lão gia tử, thực đơn ngươi là giao ra. Nhưng ai biết được ngươi với tay nghề trù nghệ kia sẽ làm gì? Nếu đem ngươi thả ở bên ngoài, ngươi một truyền mười, mười truyền trăm, người người ai cũng biết đến cái thực đơn này, vậy thì cái Hoàng thất thực đơn còn có giá trị gì nữa?"
"Các ngươi! Các ngươi quả thực là khinh người quá đáng!"
Mấy ngườ ikia cười dữ tợn một tiếng.
"Thái lão gia tử, muốn trách, thì trách các ngươi không có bản sự, còn không chịu nghe lời!"
Thái tiểu thư giang hai cánh tay, đứng ngăn trước mặt Thái lão gia tử.
"Các ngươi không nên làm tổn thương gia gia của ta, nếu như các ngươi thật muốn giết, thì giết ta đi! Gia gia của ta đã lớn tuổi như vậy, cũng không sống được mấy năm nữa! Ta van cầu các ngươi tha cho gia gia của ta một con đường sống đi."
Mấy người kia gắt gao đánh giá Thái tiểu thư từ trên xuống dưới một lần, để lộ ra mấy ánh mắt đầy dâm tà.
"Thái tiểu thư một mảnh hiếu tâm như vậy, thật sự là cảm động lòng người."
"Mỹ nhân Xinh đẹp như vậy, giết đi thì thật sự là thật là đáng tiếc!"
"Không bằng, Thái tiểu thư bồi chúng ta vài chén rượu. Gia gia ngươi, còn có ngươi, chúng ta thì đều bỏ qua hết chuyện cũ ngay!"
"Không sai, chỉ cần chúng ta trở về không nói gì, Mã gia cũng sẽ không truy cứu!"
Thái tiểu thư sắc mặt trắng nhợt, Thái lão gia tử càng thêm mặt giận dữ!
"Hỗn trướng! Các ngươi mấy tên súc sinh này! Khụ khụ...."
Tức giận cùng cực, hắn lại lần nữa phun ra mấy ngụm máu tươi.
Thái tiểu thư đau lòng đến rơi nước mắt, cắn môi, để lộ ra một ánh mắt quyết tâm.
"Ta cùng các ngươi đi là được chứ gì, các ngươi mau thả gia gia của ta đi."
"Yên tâm, chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh!"
Bốn người toát ra nụ cười dữ tợn, Thái lão gia tử giận dữ hét:
"Tiểu Nhã, không cho ngươi đi với bọn chúng! Ta hôm nay dù là chết, cũng không cho ngươi đi!"
Dứt lời, hắn lại lần nữa tiến tới đây.
Một người trong số bốn thanh niên lạnh lùng nhìn lướt qua.
"Muốn chết!"
Dứt lời, hắn nhấc chân lần nữa đem Thái lão gia tử đạp bay ra ngoài.
"Gia gia!"
Thái tiểu thư đau lòng đến cùng cực, Thái Trường Viễn hơi thở đã là rất mong manh, lại bị đạp một cái, hẳn là phải chết không nghi ngờ!
"Nha đầu, gia gia vô dụng, không bảo vệ được ngươi!"
"Gia gia... Ô ô ô...."
Thấy cảnh này, Mục Y Nhân cũng nhịn không được nữa, trực tiếp vỗ bàn đứng dậy.
"Các ngươi đủ chưa? Làm người lưu một đường, các ngươi thất đức như vậy, cũng không sợ bị tổn thọ sao?"
Mọi người sững sờ, hướng về Mục Y Nhân mà nhìn lướt qua, trong ánh mắt không khỏi lóe lên một vệt kinh ngạc!
So với Thái tiểu thư, dung mạo của Mục Y Nhân có thể nói là cao hơn hẳn một bậc!
Sau cái ánh mắt đầy dâm tà của bốn thanh niên là những lời nói trêu chọc.
"Cô nàng, ngươi ngược lại là rất nhân nghĩa đó! Đáng tiếc, đầu óc của ngươi, cũng quá không bình thường rồi."
"Dám quản đến công việc của bọn ta, ngươi e là phải trả một cái giá không nhỏ đâu."
"Vừa vặn, một Thái tiểu thư cũng không đủ cho chúng ta chơi, thêm cả ngươi vào thì chúng ta liền có thể thoải mái hơn một chút!"
Vừa dứt lời, nhiệt độ trong quán ăn trong nháy mắt hạ xuống hơn chục độ c.
Mấy người kia không nhịn được run lên một cái.
"Chuyện gì xảy ra? Làm sao đột nhiên lại lạnh như vậy?"
Lăng Tiêu cầm lấy một tờ giấy lau, chà chà miệng, đứng dậy, hướng về phía mấy người kia nhìn lướt qua.
"Ai cho các ngươi dũng khí tại Giang Châu này phách lối như vậy?"
Mấy người kia sững sờ, chợt nheo mắt lại.
"Hôm nay mấy người chúng ta đi ra ngoài có phải quên xem ngày hay không? Làm sao a miêu a cẩu nào cũng dám hướng chúng ta gọi bậy như thế?"
Lăng Tiêu sắc mặt đạm mạc.
"Muốn chết!"
Một lời vừa dứt, hắn liền trực tiếp triển khai thân thủ, nhẹ nhàng vung một quyền vào trong không khí.
"Ngươi làm càn! Dám...."
Mấy người kia vừa mới mở miệng, bỗng nhiên bị một cỗ vô hình lực lượng trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Ngay tại thời điểm bọn chúng rơi xuống đất đều nằm im bặt, không rõ sống chết!
Toàn bộ nhà ăn trong nháy mắt yên tĩnh đến đáng sợ.
"Lão công thật lợi hại đó!"
Mục Y Nhân như một đừa bé gái, vừa nhảy cẫng lên hoan hô vỗ vỗ tay, lại bị Lăng Tiêu liếc một cái.
"Đi thôi. Về sau, không có ta ở bên cạnh, ngươi cũng không nên tùy tiện làm anh hùng như thế!"
"Người ta biết rồi mà!"
Mục Y Nhân tiến lên ôm lấy cánh tay của Lăng Tiêu, tựa sát hắn, trực tiếp rời đi khỏi nhà hàng.
Thái lão gia tử càng là trừng mắt đến muốn rớt cả tròng ra ngoài, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ! Còn có một tia ngưỡng mộ!
"Cao thủ! Cái này là cao thủ a! Nếu có được người này làm bảo tiêu cho chúng ta, hai ông cháu chúng ta tại cái Giang Châu này liền xem như có thể đứng vững chân được rồi!"
Thái Tiểu Nhã nhịn không được cau mày nói:
"Gia gia, người này, thật là lợi hại như vậy sao? Thủ hạ của Mã Xương Long, sợ là cũng có nhiều cao thủ như vậy a?"
Thái lão gia tử một mặt ngưng trọng nói:
"Không được nói bậy! Người này vừa ra chiêu đã có thể đạt tới Ngự Khí phá không! Mà tuổi của hắn lại trẻ như vậy, sau lưng, nhất định còn có một thế lực rất lớn! Chúng ta nếu có thể cùng hắn trở thành bằng hữu, Mã Xương Long mặc dù không kiêng kị hắn, cũng phải kiêng kị thế lực sau lưng hắn! Nhanh, ngươi nhanh đi hỏi thăm một chút, gia hỏa này rốt cuộc là ai?"
"Thế nhưng vết thương của gia gia ngài... ?"
"Vết thương của ta không có gì đáng ngại, vận khí điều dưỡng một phen liền bình phục, ngươi nhanh đi tra cho rõ ràng thân phận của hắn. Đây có lẽ là cơ duyên của Thái gia ta, ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ."
"Vâng! Gia gia!"
Thái Tiểu Nhã nhìn thoáng qua cửa, khẽ cắn môi, vẫn là hướng Lăng Tiêu đang rời đi mà đuổi theo.
Lăng Tiêu cùng Mục Y Nhân vừa ra cửa liền trực tiếp bắt xe rời đi, Thái Tiểu Nhã chung quy vẫn là chậm một bước.
Hai người lúc về đến nhà, Minh Thừa cùng Tú Nhi cũng đã quay về.
"Thiếu chủ, Thiếu chủ phu nhân, các ngươi trở về rồi."
Lăng Tiêu gật gật đầu, thản nhiên nói:
"Thiết Quyền Môn nói thế nào?"
"Ách...."
Minh Thừa nhíu nhíu mày.
"Thiếu chủ, Thiết Quyền Môn, tựa hồ còn là muốn ngài cho bọn hắn một cái cơ hội!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận