Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 225: Dùng cờ nhập đạo

Thiếu gia Tam tinh kia chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt mang theo một sự tức giận không thể đè nén.
"Ngươi — —! Thật to gan! Tại Thiên Thủy thành còn chưa có ai từng dám đối xử ta như thế đâu!"
"Vậy thì hôm nay đã có!"
Đệ tử Võ gia tiến lên một bước, trực tiếp quất ra một chưởng, để tên Thiếu gia Tam tinh đi theo gót của thủ hạ mình.
Hắn đảo lộn ba vòng trên không trung rồi rơi xuống đất, nửa bên mặt đã sưng phồng lên, phun ra một ngụm máu tươi, bên trong là mấy cái răng gãy.
"Ngươi... Ngươi lại dám đánh ta? Ta giết ngươi!"
Đệ tử Võ gia không cần lời nhảm, tiến lên lại một chưởng, trực tiếp tươi sống quất choáng đối phương.
"Lải nhải cả ngày, ngươi là cái thá gì?"
Một số người chú ý cảnh này không khỏi cùng nhau hít sâu một hơi, nhỏ giọng nghị luận.
"Người kia là ai a? Hắn làm sao ngay cả Thiếu gia Tam tinh cũng dám đánh? Hắn không sợ tìm phiền toái cho mình à?"
"Tên nhóc này khẳng định là không biết sự lợi hại của gia tộc Tam tinh, ta thấy hắn là điên rồi!"
...
Không để ý tới tiếng nghị luận của nhóm người Hàn Quốc, hắn nhanh chóng thu dọn mặt bàn, đá Thiếu gia Tam tinh đang hôn mê sang một bên.
"Lăng Tiê... Lăng thiếu, mời ngài ngồi!"
Lăng Tiêu ngồi xuống, thản nhiên nói:
"Ngươi tên là gì?"
"Hồi Lăng thiếu, tiểu nhân gọi Võ Đức, là hậu nhân của đời thứ hai Võ gia."
Lăng Tiêu gật gật đầu.
"Võ Đức, tính tình của ngươi, thật hợp khẩu vị của ta, có hứng thú hay không, đi Quỷ Cốc đào tạo sâu hơn chút nhỉ?"
Võ Đức vui mừng quá đỗi.
"Vậy... Vậy không còn gì tốt hơn! Nếu Lăng tướng quân không chê, thuộc hạ nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài!"
"Có thể."
Nhìn hai người trước mắt, kẻ xướng người hoạ. Một tên ngang nhiên phản bội Võ gia, một tên ngang nhiên đào góc tường, Võ Uyển Dao khí sắc tái xanh, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện đầy sương lạnh.
"Võ Đức, Võ gia ta không đối xử bạc bẽo với ngươi! Ngươi còn là huyết mạch Võ gia, vì sao lại muốn bái nhập môn hạ của người khác? Công pháp, đan dược, tài nguyên của Võ gia ta còn chưa đủ cao sao?"
"Ấy...."
Sắc mặt Võ Đức hơi khó coi, hắn cười một tiếng đắng chát, nói:
"Quân Đoàn Trưởng, ta thật sự rất ngưỡng mộ sự cường đại của Quỷ Cốc! Đối với pháp quyết của Quỷ Cốc cảm mến không thôi, ngài đừng làm khó dễ ta! Hơn nữa, thống soái trước đó còn nói với chúng ta, Lăng thiếu là một cậu trai (*) không tồi, ta cảm thấy là, tuổi tác ngài cũng không còn nhỏ, Lăng thiếu lại là long phượng trong loài người, không bằng ngài cũng theo Lăng thiếu đi."
(*) Cậu trai: Bản gốc theo Hán Việt là cô gia, cách gọi của bố mẹ vợ với con rể.
"Hỗn láo! Ngươi đang nói sảng cái gì đấy?"
Võ Uyển Dao tức ngực, như nhành hoa run rẩy, mắt hạnh trừng trừng, nhưng mọi người chỉ che miệng cười trộm.
Ai cũng hiểu rõ ràng, Võ gia sớm đã có ý nguyện kia, là để Võ Uyển Dao ở cùng với Lăng Tiêu, chỉ có Võ Uyển Dao vẫn chưa hay biết gì.
Đoán chừng, nếu như Lăng Tiêu vừa nói hai chữ đồng ý, Võ gia trong vài phút có thể hạ thuốc cho Võ Uyển Dao, để Võ Uyển Dao cùng Lăng Tiêu động phòng.
Võ Uyển Dao hết cách với mấy người này, đành phải đem hận ý tìm đến phía Lăng Tiêu, hết lần này tới lần khác Lăng Tiêu ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng, khiến nàng tức giận nhìn chòng chọc vào Lăng Tiêu, hận đến mức hàm răng nghiến lại.
Rất nhanh, lực chú ý của đám người lập tức được chuyển dời, bởi vì, nhân vật chính đã xuất hiện.
"Mau nhìn, là Phác Tiếu Kiệt, Phác đại sư đến rồi!"
"Rốt cuộc đã đến, nghe nói Phác đại sư vừa mới thắng cờ vây Thánh Thủ của nước F tại Paris, trong chiến tích của hắn, lại thêm một vinh quang!"
"Phác đại sư, đúng là vinh quang của Hàn Quốc chúng ta a!"
"Còn không phải sao? Hắn chính là đỉnh cấp đại sư cờ vây thập đẳng. Trên phương diện cờ vây, trình độ của hắn, hình như phải xếp vào hàng thứ nhất thì mới đúng chứ?"
" Hàn Quốc ta có người này, đủ để khinh thường toàn cầu!"
...
Lăng Tiêu nheo mắt lại, cười nhạt một tiếng.
"Võ Đế? Có chút ý tứ."
Võ Uyển Dao trong lòng giật mình, nói:
"Hắn là Võ Đế? Sao có thể?"
"Không có gì không thể! Dưới Võ Đế, cái dựa vào là tu luyện, thành Võ Đế, cái dựa vào là cảm ngộ! Tên này, tài cảm ngộ có lẽ là đánh cờ, dùng nó để trở thành Võ Đế. Khó trách, tài đánh cờ của hắn cao siêu như vậy. Xem ra thật sự là hắn có tư cách để xưng là cao thủ cờ vây thập đẳng!"
"Tê ~!"
Võ Uyển Dao không nhịn được hít sâu một hơi.
"Vậy tài đánh cờ của hắn, chẳng phải là thật sự sẽ như người Hàn Quốc nói, thiên hạ vô địch rồi?"
Lăng Tiêu cười nhạt lắc đầu.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi."
"Có ý gì? Chẳng lẽ, còn có cao thủ cờ vây lợi hại hơn cả hắn sao? Hắn là người mượn cờ vây để trở thành Võ Đế đấy!"
"Ngươi đừng quên, cờ vây, là văn hóa của Hoa Hạ ta!"
Lăng Tiêu thản nhiên nói một câu, lại bao hàm sự tự tin vô cùng, khiến cho trái tim Võ Uyển Dao thổn thức.
Chẳng lẽ, tên này... Cũng sẽ có tài đánh cờ?
Y thuật, võ đạo, hắn đều đã đạt đến đỉnh phong.
Nếu như thật sự còn tài đánh cờ, thậm chí có tự tin chiến một trận cùng với Phác Tiểu Kiệt danh xưng cờ vây thập đẳng, vậy hắn, đến cùng yêu nghiệt cỡ nào?
Đúng vào lúc này, trong hội trường lập tức có người chạy bộ đến bên người Phác Tiếu Kiệt, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ hai câu, hắn không khỏi đem ánh mắt quét về phía Lăng Tiêu, trong ánh mắt toát ra một chút nghi hoặc.
Hắn nhìn không thấu tu vi của Lăng Tiêu, nhưng mà, hắn lại có thể nhìn thấu tu vi của đám người Võ Uyển Dao.
"20 vị Võ Thánh? Tiểu tử này có lai lịch gì? Thiếu gia quý tộc ở thượng tầng của Hàn Quốc, lão phu gần như toàn bộ đều nhìn thấy, làm sao cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy người này?"
Lắc đầu, hắn hướng người bên cạnh thản nhiên nói:
"Trước đừng để ý tới bọn hắn, nhìn kỹ, đợi sau khi cuộc gặp gỡ kết thúc, giữ bọn họ lại để hỏi một chút."
"Vâng!"
Phác Tiếu Kiệt đã phân phó xong, lập tức cất bước đi ra phía trước, lên đài phát ngôn.
Dưới ánh đèn flash, tinh thần hắn lộ ra vô cùng phấn chấn, tươi cười rạng rỡ!
Không thể không thừa nhận, người Hàn Quốc cái khác không được, nhưng công phu không biết xấu hổ và giả vờ thần tượng, lại là thiên hạ đệ nhất.
Phác Tiếu Kiệt vừa lên đài, liền mỉm cười, phất phất tay với mọi người, rất có phong phạm như vương của Hàn Quốc.
Trên khán đài kia, mấy vạn fan đều nhảy cẫng hoan hô.
Đoán chừng, lúc gặp ba mẹ của họ, cũng không thể hưng phấn như khi gặp lão đầu cũng tính là đẹp giai này nhỉ?
Phác Tiếu Kiệt cười ha ha, trong ánh mắt thật đắc ý.
Vạn chúng kính ngưỡng, là điều ai ai cũng khát vọng. Nhất là người trên trăm tuổi như hắn còn có thể có nhiều fan nữ xinh đẹp như vậy, thỉnh thoảng, còn được tiêu sái một chút, đời người, còn gì hơn một cuộc sống được sung sướng đây?
"Các vị yên lặng một chút!"
Hắn phất phất tay, ra hiệu mọi người an tĩnh lại, chờ hội trường yên lặng hẳn, hắn mới mới mở miệng nói:
"Mọi người đều biết, lúc này, Hàn Quốc chúng ta tuyên chiến cùng Hoa Hạ, ngòi nổ của chiến tranh, đã đánh tới bên ngoài Thiên Thủy thành của chúng ta! Thế nhưng, vì cái gì, lão phu còn muốn ở Thiên Thủy thành này, tuyên bố tổ chức gặp mặt đây? Đó là bởi vì, quân đoàn Hoàng thất của chúng ta, đã tới Thiên Thủy thành! Lão phu tin tưởng, từ giờ khắc này, Hàn Quốc của chúng ta, sẽ thay đổi được chiến cục. Sẽ nghịch chuyển thành thắng, người Hoa sẽ toàn bộ bị trục xuất khỏi Hàn Quốc! Thậm chí, tiếp tục đánh tới kinh đô, thôn tính Hoa Hạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận