Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 146: Chơi với ta? Ngươi chưa đủ tuổi!

"Này! Nãi nãi...."
Lý hiệu trưởng hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng của cháu gái mình, bà trực tiếp để hai người ở lại nơi này!
Nhưng lúc nàng trả tiền cà phê cho hai người, thì lại nhiều thêm hai ly.
Lý Thanh Hinh tức giận đến mức gần phun ra máu, hai ngọn núi lớn lên xuống không ngừng.
Nàng hung hăng trừng Lăng Tiêu liếc một chút.
"Uổng công ta còn tưởng rằng, ngươi rất đàng hoàng! Không nghĩ tới ngươi còn vô sỉ hơn những nam sinh kia, trực tiếp ra tay từ nãi nãi của ta!"
Lăng Tiêu uống một ngụm cà phê, sắc mặt đạm mạc nói:
"Đừng hiểu lầm, ngươi còn không xứng với ta! Ta căn bản cũng không có ý đồ gì với ngươi."
Lý Thanh Hinh sững sờ, tức giận đến mức nổ tung!
Tên đáng chết này, rõ ràng hắn tìm bà nội của nàng nói cái gì đó, nếu không thì tại sao bà nội của nàng lại làm người mai mối cho hắn chứ?
Hiện tại hắn lại la ó, cái gì cũng không chịu thừa nhận, hắn là loại nam nhân không biết xấu hỗ hay sao?
Hai ngọn núi lớn trước ngực cứ liên tục lên xuống, Lý Thanh Hinh gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, muốn từ bên trong ánh mắt của Lăng Tiêu nhìn ra được sự dâm loạn, từ đó nàng sẽ nhìn thấu được bộ mặt thật sự của một tên sắc lang bỉ ổi xảo trá!
Nhưng mà ánh mắt của Lăng Tiêu thủy chung là trầm tĩnh như mặt nước, không có thay đổi chút nào!
Điều này khiến Lý Thanh Hinh không khỏi âm thầm cười lạnh.
Khá lắm, trình độ diễn xuất rất tốt. Giả bộ giống như thật, dáng vẽ giống như là việc này không liên quan đến mình, ngươi cho rằng lấy loại phương thức lấy lui để tiến tới, giả vờ thả để bắt thì bản tiểu thư sẽ sập bẫy của ngươi sao?
Buồn cười!
Ngươi cho rằng bản tiểu thư là loại người ngu ngốc không có IQ sao?
Ngươi cũng đừng nên coi thường bản tiểu thư!
Càng nghĩ thì Lý Thanh Hinh càng phát tức giận, nàng cười lạnh, nói:
"Đừng làm bộ dạng này. Ta biết những loại chiêu thức mà những loại người sắc lang như các ngươi dùng để dụ dỗ nữ sinh đã thay đổi, phương thức hiện tại lưu hành chính là giả vờ thả đi rồi bắt lại có đúng không hã? Xin lỗi nha, ta muốn nói với ngươi một tiếng rằng ngươi không cần phải phí tâm tư của mình đâu!"
"Bản tiểu thư mười sáu tuổi thì được cử đi đến Cambridge du học, tại bên trong những du học sinh Hoa Hạ đi du học thì đứng vị trí thứ mười một!"
"Ta chỉ tốn ba năm liền liên tục trở thành các loại bằng cấp tại Cambridge, cho dù là trong nhà của ta không thiếu tiền, nhưng mà mỗi năm ta cũng lấy được học bổng!"
"Mà lại, luận dung mạo, luận dáng người. Cho dù ta đã là cô giáo đại học Giang Nam, nhưng ta cũng vẫn như cũ bị bình chọn làm một trong mười hoa khôi ở Giang Nam!"
"Đương nhiên, ta nói cho ngươi biết những thứ này không phải là vì khoe khoang! Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, hai người chúng ta sẽ không thể nào!"
Khuôn mặt của Lăng Tiêu không thay đổi khi nghe nàng nói xong những thứ này, thậm chí còn bởi vì quá mức nhàm chán mà không nhịn được ngáp một cái.
"Nếu thành tích của người tốt như vậy, thì tại sao đến bây giờ vẫn là độc thân cẩu đây?"
Lý Thanh Hinh nhất thời vỗ bàn đứng dậy.
"Lời này của ngươi là có ý gì? Ta nói cho ngươi biết, người theo đuổi bản tiểu thư có nhiều lắm! Có thể từ nơi này vòng quanh toàn bộ đại học Giang Nam đến ba vòng, ngươi tin hay không?"
"Bản tiểu thư chỉ là không muốn tìm thôi, nếu như muốn tìm thì chỉ cân vài phút liền có thể tìm tới một người bạn trai!"
Nhìn thấy gương mặt tự tin của nàng, Lăng Tiêu không khỏi lắc đầu.
"Ngươi thích tìm ai thì tìm, bất quá ngươi cứ việc yên tâm, ta sẽ không tìm ngươi!"
Lý Thanh Hinh cười lạnh.
"Đừng nha! Tiếp tục giả vờ đi! Ngươi cho rằng ta sẽ giống những nữ chính ngu xuẩn bên trong các bộ Đô Thị Tiểu Thuyết sao, bởi vì ngươi cố ý giả bộ chướng mắt ta, thì tim của ta sẽ đập rôn lên vì ngươi, sinh ra cảm giác không giống nhau! Ngươi suy nghĩ nhiều, dưới trình độ IQ cùng cấp bậc tiến sĩ của ta thì những trò xiếc giả vờ thả để bắt này của ngươi sẽ không có tác dụng gì đâu!"
"Cho dù ta chết ở chỗ này. Từ cửa sổ nhảy xuống! Bị xe hơi đụng chết! Ép thành thịt khô, bị gió thổi thành thịt băm, ta cũng sẽ không cùng với ngươi! Cho nên...."
"Ngươi nên bỏ những cái ý nghĩ đó đi a!"
Vừa dứt lời thì ở cửa thang lầu kia lại có bóng người, sau khi Lý Thanh Hinh liếc qua thì hai mắt mở to ra.
"Đáng chết, gia hỏa này sao lại tới đây?"
Nói xong, nàng không nói hai lời, lập tức chạy đến bên cạnh của Lăng Tiêu, ôm lấy cánh tay của Lăng Tiêu.
"Này, ngươi giả bộ làm bạn trai của ta một chút."
"...."
Giờ phút này, cho dù Lăng Tiêu có lãnh khốc cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không nhịn được trên mặt có chút run rẩy.
Cái con điên Lý Thanh Hinh này sợ là đọc sách đến nổi ngốc luôn hả?
Bất quá Lăng Tiêu không thể không thừa nhận, thân hình của nàng vẫn rất tốt.
Với bộ dạng ôm lấy cánh tay này của mình, cánh tay của mình giống như là rơi vào bên trong kẹo bông gòn, được mát xa vô cùng dễ chịu.
Bất quá hắn biết rõ, sự thoải mái này sẽ đưa đến phiền phức.
"Lý tiểu thư, ngươi không biết nguyên tắc sao?"
Sắc mặt củaLý Thanh Hinh có chút ửng đỏ, hung hăng trừng mắt.
"Ngươi không nói lời nào, không ai nói ngươi là người câm!"
Đang khi nói chuyện thì mấy bóng người kia đã chú ý tới bên này.
Một tên công tử cầm đầu nhất thời ánh mắt sáng lên.
"Thanh Hinh, ta tìm ngươi đã nửa ngày, nghe nói có người ở chỗ này nhìn thấy ngươi, ta lập tức liền tới đây tìm ngươi!"
Bất quá, khi hắn nhìn đến Lăng Tiêu thì nhất thời tròng mắt hơi híp, trong lúc đó nụ cười trên mặt cũng chuyển đổi thành sát cơ.
"Thanh Hinh, hắn... Hắn là ai?"
Lý Thanh Hinh nhăn mày trêu chọc, sau đó cười nhạt một tiếng.
"Thật xin lỗi Hứa Đăng Huy, vị này là bạn trai của ta, hắn gọi là Lăng Tiêu."
"Bạn trai ngươi?"
Sắc mặt của Hứa Đăng Huy càng thêm khó coi.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, trong ánh mắt để lộ ra mấy phần hàn ý.
"Ngươi chính là bạn trai của Thanh Hinh sao? Tại sao ta lại không biết ngươi?"
Lý Thanh Hinh nói nhỏ vào bên tai Lăng Tiêu.
"Không cho phép để lộ, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!"
Khóe miệng của Lăng Tiêu giương nhẹ, hắn chơi lớn gan liền nhấp một hớp cà phê, vừa cười vừa nói:
"Đừng hiểu lầm, ta không biết nàng! Chỉ bất quá là khi nàng vừa mới nhìn thấy ngươi thì chủ động ôm ta. Sau đó lịa cho ta hai trăm đồng, nói là ta phải giả vờ làm bạn trai của nàng!"
Lúc này khuôn mặt của Lý Thanh Hinh hung hăng co quắp một chút. Tên Lăng Tiêu này thế mà trực tiếp vạch trần nàng! Quá ghê tởm!
Hứa Đăng Huy thì sững sờ, chợt cười lên ha hả.
"Ha ha ha ha... Thanh Hinh, ngươi vậy mà cũng biết đùa như vậy?"
"Ngươi im miệng!"
Lý Thanh Hinh hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, chợt gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, đôi mắt đẹp hiện ra một tầng sát khí.
"Ngươi dám hại ta?"
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng.
"Sao có thể nói là ta bẫy ngươi? Ta đây là đang giúp ngươi! Không phải lúc nãy ngươi mới nói là? Kỳ thật ngươi rất ưa thích vị công tử này, ưa thích ghê gớm. Nhưng mà ngươi muốn kiểm trả hắn trước, bởi vì đồ vật càng không có được thì nam nhân liền sẽ càng để ý! Ngươi muốn chờ đến lúc hắn quá yêu ngươi thì ngươi mới tiếp nhận hắn!"
Lý Thanh Hinh tức giận thổ huyết, tên Lăng Tiêu này thế mà dám đẩy nàng vào trong hố lửa! Mà bộ dáng này của hắn giống như nói thật, cho dù chính nàng cũng sẽ tin tưởng! Vậy thì Hứa Đăng Huy không quấn lấy nàng mới lạ!
Hứa Đăng Huy một mặt thâm tình nói:
"Thanh Hinh, ta nghĩ không ra ngươi có tâm ý đối với ta như vậy, thật xin lỗi, trước kia đều là ta hiểu lầm ngươi! Ta còn tưởng rằng ngươi rất chán ghét ta đây! Về sau ta phải đối xữ thật tốt với ngươi mới được!"
Lý Thanh Hinh hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
"Tốt cái đầu mẹ ngươi!"
Nói xong, nàng hướng về phía Lăng Tiêu oán hận nói:
"Họ Lăng! Ngươi chờ đó cho ta, hai ta không xong!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận