Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 77: Người mà ngươi không đắc tội nổi!

* Minh Thừa dọa hai người vợ chồng đến run rẩy.
Người phụ nữ trung niên liền vội xin tha nói:
"Đừng... Đừng đánh chúng tôi, chúng tôi nói, chúng tôi nói!"
"Là dược đường ở đầu đường. Bọn họ thấy các ngươi sinh ý tốt, còn xem bệnh miễn phí giúp người nghèo, đoạt bọn họ không ít sinh ý, cho nên cho vợ hai chồng chúng tôi 800 đồng để cho chúng tôi đến diễn xuất, làm hỏng thanh danh của ngài! Chúng tôi cũng là nhất thời ngu muội, van cầu các ngài tha cho chúng tôi đi, ô ô ô...."
Khi ả nói xong thì Lăng Tiêu mới thu hồi chân, phụ nhân tưởng Lăng Tiêu đã buông tha cho hai vợ chồng bọn họ liền vội vàng cười dập đầu nói:
"Đa tạ thần y, đa tạ Thần...."
Lời còn chưa dứt, Lăng Tiêu một chân đá ra, trực tiếp đem nàng đạp bay đến đối diện đường đi. Lúc ả rơi xuống đất liền hôn mê.
"Vợ ơi!"
Nam tử trung niên nhịn không được hét lên một tiếng, Minh Thừa đồng dạng cũng đấm ra một quyền làm cho hắn choáng cả đầu!
Mọi người nhịn không được cùng nhau run lên, đối với sự hung ác của Lăng Tiêu cùng Minh Thừa, cảm thấy sợ hãi một hồi.
Lăng Tiêu không quan tâm những chuyện đó, chỉ là khẽ quát một tiếng.
"Tú Nhi, kêu cảnh sát tới rửa sạch. Minh Thừa, theo ta đi."
"Vâng!"
Lúc này ánh mắt của Minh Thừa tóe ra ánh sáng, hắn thích nhất đánh nhất là loại người đang sống sờ sờ.
Hai người đi tới thì tất cả mọi người vây xem đều lập tức người nhường ra một lối đi cho hai người. Bọn họ sợ làm chậm trể việc của hai người kia lại rước tai họa vào người.
Lăng Tiêu cùng Minh Thừa trực tiếp đi đến tiệm thuốc ở đầu đường.
Đây là tiệm thuốc Đông Tây Y kết hợp, tiệm rất lớn, bên trong trước trước sau sau có mười mấy tên dược sư đang bốc thuốc.
Cửa hàng lớn lấn khách, ngoại trừ có cực kì ít những tên dược sư bên ngoài cá biệt ra thì đại bộ phận dược sư đều là một bộ dạng khinh thường người khác.
Dường như bệnh nhân không phải khách nhân của bọn hắn, chỉ là một đám ăn mày đang chờ bọn hắn bố thí!
Lăng Tiêu hai tay đặt sau lưng, đi vào tiệm thuốc. Một tên dược sư đang ngồi bên cạnh cửa chơi điện thoại di động chợt nhìn thấy hai người Lăng Tiêu tiến đến thì chỉ là ngẩng đầu lên liếc qua, sau đó lại cúi đầu chơi điện thoại di động.
Minh Thừa đi đến bên cạnh hắn, không nói hai lời, một chân đá lên người của hắn, trực tiếp đạp hắn ngã xuống đất, đem cái ghế đưa cho Lăng Tiêu.
"Thiếu chủ, ngài ngồi!"
Người y sư kia đứng lên chỉ thẳng mặt Minh Thừa chửi ầm lên.
"Này! Các ngươi là ai, tại sao lại đánh người hã? Rõ như ban ngày còn có vương pháp hay không?"
Minh Thừa cười lạnh một tiếng, vung tay lên đánh hắn bay ra ngoài.
"Chỉ bằng những thứ hạ lưu như các ngươi cũng xứng nói đến vương pháp? Lại lải nhải nữa thì lão tử một quyền đấm chết ngươi!"
Những tên dược sư còn lại khi nhìn thấy cảnh này liền ào ào tiến lên.
"Này! Tại sao các ngươi lại tùy tiện đánh người?"
"Đúng đấy, các ngươi biết nhà tiệm thuốc này là người nào mở sao?"
Lăng Tiêu nhàn nhạt lườm mấy người liếc một chút, nhẹ nhàng châm một điếu thuốc lá.
"Ta không muốn biết những thứ này, ta chỉ muốn biết, ông chủ của các ngươi ở đâu? Bao lâu có thể lăn ra đây?"
"Hừ! Giỏi cho một tiểu tử cuồng vọng, muốn tìm ông chủ của chúng ta, ngươi cũng không nhìn một chút ngươi là ai?"
"Không sai, ông chủ của chúng ta là đệ nhất danh y, cũng không phải người mà ngươi muốn gặp là có thể gặp!"
Lăng Tiêu phun ra một làn khói trắng, bên trong ánh mắt toát ra một vẻ mong mỏi.
"Nếu các ngươi không muốn nói, vậy thì dùng phương pháp của ta đi! Minh Thừa, đập cho ta!"
"Được rồi!"
Lập tức ánh mắt của Minh Thừa tỏa sáng, hắn vội vàng hăng hái đập phá! Đám Dược sư liền vội vàng tiến lên ngăn cản.
"Này! Tại sao ngươi lại tùy tiện đập phá đồ đạt của chúng ta!"
"Mau dừng lại, nếu không cũng đừng trách chúng ta không khách khí!"
"Lão tử còn không muốn khách khí với các ngươi đây này!"
Minh Thừa đập phá đồ đạt còn chưa đủ nghiền, hắn trực tiếp bắt lấy những y sư này, sau đó liền có một trận đánh no đòn!
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp tại bên trong tiệm thuốc vang lên, những khách nhân dọa đến chạy tứ tán, sợ bị liên lụy.
Minh Thừa đang hưng phấn đánh đấm thì từ trên lầu có một tên lão dược sư đang chậm rãi đi xuống.
"Dừng tay!"
Hắn quát một tiếng, hắn nhíu mày, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm Lăng Tiêu cùng Minh Thừa.
"Các ngươi thật to gan a, cũng dám đến tiệm thuốc của ta đánh người nện đồ đạt. Trong mắt các ngươi còn có Trương Bảo đường ta hay không rồi?"
Lăng Tiêu rẫy rẫy tàn thuốc, nhếch chân lên, sắc mặt lạnh lùng nói:
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, có phải ngươi dùng tiền mướn người gây phiền phức cho Lăng gia y quán hay không?"
Lập tức sắc mặt của Trương Bảo đường biến hóa, vẫn chưa trả lời.
Lăng Tiêu nhẹ hừ một tiếng.
"Xem ra đúng là ngươi, không sai! Đã dạng này thì có di ngôn gì, nói đi."
Khuôn mặt mo của Trương Bảo đường hung hăng co quắp một chút, chợt hắn cười lạnh một tiếng, nói:
"Thật là cuồng vọng khẩu khí a! Xem ra, ngươi chính là tên Lăng thầy thuốc kia a?"
Hai tay của hắn đặt sau lưng, một mặt ngạo nghễ đi xuống.
"Không sai, đích thật là ta mướn người để làm xấu thanh danh của ngươi. Nếu như ngươi nén giận, cái gì cũng không nói, cuốn gói rời đi thì có lẽ không có chuyện gì! Đáng tiếc a, ngươi cư nhiên không biết tốt xấu dám đến trong tiệm của ta gây sự đánh người! Ha ha...
Ngươi cũng không đi ra bên ngoài hỏi thăm một chút danh hào của Trương Bảo đường ta! Quả thực là muốn chết!"
"Chỉ có ngần ấy nói nhảm sao?"
Lăng Tiêu dứt lời, Minh Thừa trực tiếp tiến lên hung hăng đấm một phát vào mặt của Trương Bảo đường.
"Ngươi — —! Ngươi dám đánh ta sao?"
Minh Thừa nhổ một ngụm nước bọt trên mặt đất.
"Thiếu chủ nhà ta, đâu chỉ dám đánh ngươi? Còn dám giết ngươi!"
Trương Bảo đường trừng to mắt, hắn bụm mặt, gương mặt hiện rõ không thể tin tưởng.
"Ngươi có biết hay không? Trương Bảo đường ta tại Giang Châu chữa khỏi bệnh cho bao nhiêu nhân vật có mặt mũi? Ngươi tin hay không ta tùy tiện điện một cuộc điện thoại thì có thể làm cho ngươi vĩnh viễn không thể đứng dậy?"
Minh Thừa cười khúc khích.
"Thiếu chủ! Ngài có nghe thấy không nào? Tên chó già này vẫn rất phách lối nha!"
Nói xong, hắn lại lần nữa tiến lên đấm một cú như trời giáng vào mặt Trương Bảo đường, lúc này khuôn mặt của Trương Bảo đường đã bị Minh Thừa đánh cho đến nổi sưng vù cả mặt.
Trương Bảo đường phun ra hai cái răng, khuôn mặt đầy oán hận nhìn Lăng Tiêu cùng Minh Thừa.
"Tốt! Hai người các ngươi thật to gan! Chờ ta gọi điện thoại tìm người đến, ta ngược lại muốn nhìn xem, đợi một chút nữa thì các ngươi sẽ chết như thế nào!"
Dứt lời, hắn lập tức móc điện thoại di động, bấm một dãy số.
"Này! Là Đỗ huynh sao? Ta là Trương Bảo đường. Ta bị một người đánh, hắn mang theo thủ hạ tại trong tiệm của ta gây chuyện! Ta muốn mời ngươi nhanh chóng xuất thủ qua báo thù giúp ta!"
Đầu bên kia điện thoại, truyền đến một tiếng cười khẽ.
"Dễ nói, Trương thần y chớ sợ, ta liền tới đây. Đúng rồi, tên gây chuyện gọi là gì? Nếu là thủ hạ của ta, ta đều không cần đi, ngươi cứ đưa điện thoại cho hắn, chỉ cần vài phút ta liền để ngắn quỳ xuống trước mặt của ngươi!"
Nge được cam đoan thì vẻ mặt của Trương Bảo đường đắc ý quét Lăng Tiêu liếc một chút.
"Tên của hắn gọi là Lăng Tiêu!"
"Cái gì? Hắn kêu cái gì?"
"Lăng Tiêu a?"
Trương Bảo đường đang có chút lo lắng thì lập tức ở đầu dây điện thoại bên kia lập tức phát ra một tiếng giận dữ mắng mỏ.
"Ta tiên sư cha mày! Trương Bảo đường, ngươi đặc biệt già nên hồ đồ rồi a? Người nào ngươi cũng dám trêu chọc, ngươi đặc biệt sống đủ rồi mà muốn chết thì đừng kéo theo lão tử!"
Nói xong, đối phương trực tiếp cúp điện thoại!
Trương Bảo đường không khỏi sững sờ, chợt cắn răng nói:
"Nghĩ không ra, ngươi vậy mà có quen biết với Đỗ tổng! Bất quá ngươi đừng quá đắc ý, ta vẫn còn có người!"
Nói xong, hắn lần nữa gọi điện thoại, nhưng chỉ cần đối phương nghe được hai chữ 'Lăng Tiêu' này thì liền bị dọa cúp điện thoại, còn liên tục chửi hắn một trận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận