Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 145: Ngươi Không Xứng Với Ta!

"Sa thải hắn?"
Hiệu trưởng cười lạnh một tiếng.
"Chỉ sợ còn chưa sa thải hắn, ta đã bị mất cái chức hiệu trưởng này rồi!"
"Hiệu trưởng, ngài đây là ý gì a!"
"Một câu thôi, thân phận của Lăng tiên sinh, không phải là thứ ngươi có thể đắc tội nổi! Lão Lưu, ngươi cũng nên dọn dẹp đồ đạc rồi đi đi."
Lưu thầy thuốc khẽ run rẩy, mang theo một thần sắc không tin được mà nói:
"Trường học... Hiệu trưởng, ta...."
"Đừng nói nữa, ngươi đã làm sai rồi, mà làm sai thì đương nhiên phải nhận phạt. Có ít người, ngươi đắc tội không nổi đi!"
Sau khi than thở một tiếng, Lưu thầy thuốc khom cái lưng xuống mà rời khỏi phòng y tế.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, bởi vì một câu càn rỡ của bản thần mà hắn không chỉ bị đánh mà còn bị mất việc!
Quả nhiên, làm người không thể quá trang bức, đi đêm ắt có ngày gặp ma đi!
...
Đợi lúc hắn rời đi, hiệu trưởng liền hướng về phía Lăng Tiêu mà cười nói:
"Lăng tiên sinh, trong khoảng thời gian này thì ngài liền ở phòng y tế này đi. Muốn làm thì làm, không muốn làm thì ta lại tìm một thầy thuốc khác thay thế ngài làm việc, ngài có thể tự do hoạt động."
Lăng Tiêu gật gật đầu, tiểu y tá tên là Vũ Lạc lúc này đã triệt để choáng váng.
Đây là cái tình huống gì?
Lăng Tiêu này mới vừa đến đây lần đầu tiên thôi a! Lần đầu tiên mà đã có thể đánh đuổi thầy thuốc ở đây đi chỗ khác, cái này cũng chưa tính, đến cả hiệu trưởng cũng phải khép nép với hắn?
Ông trời, cái thế giới này, đúng là điên rồi!
"Lăng tiên sinh, ngươi vừa tới trường học nên không thích ứng được, hay là ta mời ngươi đi uống một ly cà phê đi. Không biết, Lăng tiên sinh có nguyện ý cho ta ít mặt mũi hay không?"
Lăng Tiêu hơi suy tư, nói:
"Có thể."
Lão hiệu trưởng lúc này sắc mặt rất là vui vẻ đi.
Đến cấp bậc như nàng thì đã có rất ít người có thể làm cho nàng thấy vừa mắt, cho dù là một tỉnh quan lớn cũng bất quá là hơn người bình thường một chút thôi!
Dù sao, nàng đã là gần đất xa trời rồi, cái gì công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý, chẳng qua là như mấy khói mà thôi.
Còn Lăng Tiêu hắn lại không giống, hắn là một nam nhân hết sức thần kì đi.
Hai người tới quán Cafe đối diện cửa trường học, lão hiệu trưởng tư thế rất ưu nhã, từ đây có thể nhìn ra được, nàng lúc còn trẻ cũng là một mỹ nữ đi.
Nhìn thấy phong phạm trầm tĩnh mà quý tộc của Lăng Tiêu, bên trong tròng mắt đục ngầu của lão hiệu tưởng cũng không nhịn được mà để lộ ra một vệt hâm mộ.
Khí chất của Lăng Tiêu là rất có lực sát thương đối với nữ giới đi, bất kể già trẻ!
Sau khi khuấy cà phê một lúc, lão hiệu trưởng mang theo một tia phiền muộn nói:
"Lăng tiên sinh, ta đã thật lâu không có cùng người khác cùng uống cà phê. Người thì cũng đã già, người bên cạnh ta không chết thì bệnh. Người trẻ tuổi lại không nguyện ý theo ta, cho nên chỉ có thể cô độc chờ chết mà thôi!"
"Phàm là người đều tránh không thể tránh khỏi cái chết, chết sớm chết muộn, khác nhau ở chỗ nào chứ?"
Lão hiệu trưởng cười cười.
"Ai không muốn sống lâu đây?"
Dừng một chút, nàng lần nữa mở miệng nói:
"Ta biết, Quỷ Cốc có Tam Tuyệt. Võ tuyệt, trí tuyệt, y tuyệt! Lăng tiên sinh nếu là quý nhân trong Quỷ Cốc, chắc hẳn y thuật Lăng tiên sinh cũng cực kỳ cao minh! Không biết Lăng tiên sinh có biện pháp gì có thể giúp lão bà ta cải tử hoàn đồng không?"
Tựa hồ là sợ Lăng Tiêu cự tuyệt, nàng vội vàng nói bổ sung:
"Ta có thể cho ngài bất kể thù lao như thế nào! Tiền, hay là bất cứ thứ gì khác ta đều có thể cung cấp cho ngài!"
Nhìn thấy ánh mắt mang theo lo nghĩ của bà, sắc mặt Lăng Tiêu lạnh nhạt mà lắc đầu.
"Đã sống lâu như vậy rồi mà không nhìn thấu nững thứ này hay sao. Ta thật không biết tại sao ngươi lên được cái ghế hiệu trưởng đại học Giang Nam này!"
Lão hiệu trưởng dường như tự giễu bản thân.
"Có lúc, người càng già thì càng sợ chết!"
"Sinh lão bệnh tử đã là quy tắc của tự nhiên. Có lúc cũng không cần thiết phải cưỡng cầu làm gì. Không có cái phúc khí kia, cho dù là cưỡng cầu thì cũng chỉ là làm tăng thêm tiếc nuối mà thôi."
Con mắt Lão Hiệu Trưởng sáng lên, nàng tự nhiên là nghe được yếu điểm trong lời nói của Lăng Tiêu.
"Lăng tiên sinh, ta không sợ bất cứ tiếc nuối nào cả! Ta chỉ cần có lại thanh xuân thôi."
"Khẩu vị của ngươi không nhỏ, bất quá, y thuật của Quỷ Cốc ta luôn luôn coi trọng một cái chữ 'Duyên', ngươi... Không có cái duyên phận kia!"
Lão hiệu trưởng vẫn không hết hi vọng.
"Thật sự không được sao?"
"Không được!"
Lăng Tiêu quả quyết cự tuyệt.
Tăng thọ cho người khác là một chuyện rất phiền phức, Lăng Tiêu ghét nhất phiền phức cho nên không đời nào làm.
Huống chi lão hiệu trưởng cùng hắn không thân cũng chẳng quen, hắn cũng không phải Thánh Mẫu, tại sao phải giúp?
Lão hiệu trưởng thở dài, đành phải bỏ sự việc này đi
Nàng cũng rõ ràng, loại người như Lăng Tiêu thì không thể nào bức bách hắn được, bức bách hắn chỉ sinh ra thêm tác dụng ngược lại mà thôi!
Đúng vào thời điểm này, một đạo thân ảnh xuất hiện bên cạnh hai người.
"Nãi nãi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
"Thanh Hinh? Làm sao trùng hợp như vậy?"
Lão hiệu trưởng cũng là có chút kinh ngạc, Lăng Tiêu liếc qua, người đến là một hài nữ 24-25 tuổi, dáng người 1m7, mang theo một đôi giày da nhỏ cao năm phân, chân mặc lấy một cái tất da làm tôn lên vẻ tinh tế mà ưu mỹ.
Nửa thân trên của nàng cũng ưu mỹ không kém là bao!
Từ khuôn mặt của nàng mà xem xét có thể thấy được dáng vẻ của lão hiệu trưởng, có thể thấy được, lão hiệu trưởng lúc còn trẻ cũng tuyệt đối không thua gì cháu gái này.
"Ta vừa mới ở chỗ này chuẩn bị một chút giáo án, ngược lại là ngươi đó nãi nãi, sao lại không ở trường học mà ra đây ngồi uống cà phê vậy? Còn nữa, vị này là ai vậy?"
Nàng nhịn không được mà nhíu mày lại, một mặt nghi ngờ hỏi.
Lão hiệu trưởng nhìn Lăng Tiêu một chút, lại nhìn cháu gái của mình một chút, đột nhiên tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng cười nói:
"Thanh Hinh, vị này là thầy thuốc mới chuyển đến của trường ta mà ta vừa mời tới, Lăng Tiêu. Lăng thầy thuốc, vị này là Lý Thanh Hinh, cháu gái ta."
Lý Thanh Hinh đem Lăng Tiêu đánh giá từ trên xuống dưới một lần, lên tiếng chào hỏi.
"Ngươi tốt!"
Lăng Tiêu nhàn nhạt 'Ân' một tiếng làm Lý Thanh Hinh không khỏi có chút cảm giác khác lạ.
Người bình thường, nam sinh nào mà gặp nàng lại không bị nàng làm cho say đắm cơ chứ? Cho dù là có ít người giả bộ như thân sĩ, có thể ẩn giấu sự say mê đó nhwung ánh mắt vẫn làm người ta khó chịu như cũ!
Nhưng Lăng Tiêu này lại không hề giống những người kia, vậy mà có thể lạnh nhạt như vậy, đúng là vượt qua dự liệu của nàng!
Lão hiệu trưởng đem cháu gái kéo đến ngồi xuống bên người, hướng về phía Lăng Tiêu cười nói:
"Lăng tiên sinh, tôn nữ của ta cũng không tệ lắm phải không? Nàng thế nhưng là cô bé rất ưu tú, tại Giang Nam không biết có bao nhiêu người đều đang đuổi nàng đi!"
Lăng Tiêu hơi nhíu mày, lấy sự thông minh của hắn, há có thể nghe không hiểu ý tứ của lão hiệu trưởng sao?
Lão thái bà này mèo già hóa cáo, biết không năn nỉ nổi mình nên dứt khoát an bài cho mình một cái thân phận, để cho mình trở thành cháu rể của bà ta, đến lúc đó thì bản thân không có cách nào cự tuyệt được bà ta rồi!
Mà Lý Thanh Hinh thì là có chút gắt giọng:
"Nãi nãi, ngươi nói những thứ này làm gì?"
Lý hiệu trưởng cười ha ha, nói:
"Thanh Hinh, ngươi a, cũng trưởng thành rồi mà vẫn luôn độc thân đi! Lăng tiên sinh thế nhưng rất là ưu tú! Nãi nãi muốn nối duyên cho ngươi a!"
Lý Thanh Hinh khẽ giật mình, chợt vội vàng nhỏ giọng phản bác:
"Nãi nãi, ngươi có phải điên rồi hay không? Làm gì có nãi nãi nào tìm cháu rể như ngươi đâu chứ? Ngươi... Ngươi làm như thế này thì ta làm sao nhìn mặt người khác đây?"
Lý hiệu trưởng lần nữa cười nói:
"Lăng tiên sinh đặc biệt ưu tú, nãi nãi không muốn để cho ngươi bỏ lỡ, cho nên mưới bỏ đi cái mặt mũi này mà đi mai mối cho ngươi. Cái kia... Các ngươi cùng nhau trò chuyện đi, ta muốn trở về trường học làm việc, vậy cứ thế quyết định, ta đi phía dưới tính tiền, các ngươi trò chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận