Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 126: Đừng phách lối trước mặt của ta!

Sắc mặt Lăng Tiêu băng lãnh, hai tay đặt sau lưng, trực tiếp bước đi về phía bên ngoài.
"Dẫn đường, ta muốn đích thân đi xem tông môn kia một chút!"
"Vâng!"
Tên đệ tử kia vội vàng đuổi theo.
Ở phía sau, Cố Mính Yên vội vàng hô lớn:
"Này! Lăng Tiêu, những chuyện như thế này thì ngươi cứ để thủ hạ đi làm là được, cần gì phải tự mình đi làm chứ?"
"Sau khi ta xử lý xong chuyện này liền trực tiếp trở lại Giang Châu."
Cố Mính Yên không khỏi thở dài một tiếng.
"Haizz! Chắc phải đi tìm cô bạn gái nhỏ của ngươi thôi! Không biết đến lúc nào ngươi mới chịu nhìn đến ta đây? Thật sự là quá uổng phí dáng người nóng bỏng cùng khuôn mặt hoàn mỹ này."
Lúc nàng đang thầm thì một mình thì bổng nhiên có một đạo bóng người trung niên từ Thiên Điện đi tới. Sắc mặt của Cố Mính Yên lập tức cung kính, nàng khom người.
"Gặp qua cốc chủ!"
Cốc chủ gật gật đầu.
"Cái thằng nhãi con kia lại đi rồi sao? Tại sao lại không chờ ta một chút?"
Cố Mính Yên dở khóc dở cười.
"Hắn luôn luôn tới lui tự nhiên, người nào ngăn được hắn?"
"Thôi, cứ để cho hắn đi đi. Tuổi của hắn vẫn còn trẻ, tinh thần phấn chấn, không chịu được sự yên tĩnh đâu."
Cố Mính Yên trầm mặc một lát, chợt mở miệng hỏi
"Cốc chủ, thuộc hạ có một chút không hiểu. Lấy thực lực của thiếu chủ với bồi dưỡng Quỷ Cốc Chiến Thần đường cũng đủ để đối kháng với Hoa gia, nhưng tại sao hắn lại còn muốn tranh đoạt Bách Gia Tranh Bá chứ?"
Cốc chủ nhàn nhạt lườm nàng liếc một chút.
"Sao vậy? Ngươi đường đường là trí tuyệt của Quỷ Cốc, từ lúc nào lại biến thành hồ đồ rồi hã?"
"Lăng Tiêu cố gắng lâu như vậy tuy có thể đối phó Hoa gia, nhưng hắn cũng không có khả năng chỉ diệt Hoa gia là xong chuyện."
"Huống hồ nếu như hắn không danh không phận, cho dù thực lực có mạnh mẽ đi chăng nữa thì khi hắn vừa ra tay, cũng sẽ khiến người khác đố kị. Hoa gia hoàn toàn có thể tìm được trợ thủ, ví dụ như là Long Tổ, hoặc là gia tộc khác! Nhưng nếu như Lăng Tiêu trở thành Võ Lâm Minh Chủ thì những người muốn giúp đỡ Hoa gia sẽ phải kiêng kị không ít."
"Có điều hắn muốn xưng bá võ lâm cũng không phải là chỉ vì giải quyết một cái Hoa gia! Ánh mắt của hắn rất mịt mù, ai cũng không biết dã tâm của hắn đến tột cùng là ở nơi nào."
"Có lẽ là toàn thế giới."
"Có lẽ... Là toàn vũ trụ cũng khó nói!"
...
Bên này, Lăng Tiêu vẫn chưa chỉ huy đại quân tiến lên, chỉ là một mình đi theo một đệ tử rời khỏi Quỷ Cốc. Hai người nhanh chóng đi đến một khu rừng rậm hoang vu.
Ở trong rừng, bước chân của hai người rất nhanh, tốc độ không chậm so với xe hơi chút nào!
Đi được khoảng mấy trăm dặm thì tốc độ của Lăng Tiêu dần dần chậm lại.
Tên đệ tử kia nhịn không được mở miệng hỏi:
"Thiếu chủ làm sao không đi?"
Lăng Tiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
"Đã cách Quỷ Cốc xa như vậy, ngươi còn dự định chịu đựng tới khi nào?"
Đối phương hơi có chút kinh ngạc, chợt cười lạnh một tiếng.
"Nghĩ không ra, ngươi có thể nhận ra được! Ta muốn biết là từ lúc nào?"
Lăng Tiêu tiện tay hái một chiếc lá màu xanh, sắc mặt đạm mạc nói:
"Ngay từ lúc ngươi tiến vào Quỷ Cốc."
"Không thể nào? Không có người nào có thể nhận ra ta khi mới gặp lần đầu tiên! !"
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
"Đệ tử Quỷ Cốc ngoại trừ Ninh Hiên Viên cùng đám ngu ngốc Y Thần đường kia khi thấy ta thì không có người nào mà ánh mắt không tôn kính! Chỉ có ngươi khi thời điểm quỳ xuống lại dám liếc ta một cái!"
Đối phương sững sờ, chợt cười khổ một tiếng.
"Nghĩ không ra chỉ vì một chi tiết nhỏ này mà ta bị lộ! Nhưng mà ngươi làm sao lại xác định được ta nhất định không phải là đệ tử của Quỷ Cốc? Vạn nhất ta chỉ là ngưỡng mộ ngươi, muốn liếc nhìn ngươi một chút thì sao?"
"Đã từng cũng có một ít đệ tử can đảm dám vô lễ với ta, nhưng mà sau khi bọn chúng bị giáo huấn thì ở trong Quỷ Cốc, đã không còn người nào dám bất kính với ta nữa rồi!"
"Quả nhiên là kẻ hung hãn! Khó trách Ninh Hiên Viên sẽ bị ngươi hành hạ gắt gao như vậy, sau đó còn chết ở trong tay của ngươi!"
"Nói nhảm cũng không cần dài dòng, nói đi, là ai phái người tới?"
Nam tử lột chiếc mặt nạ đang còn thấm máu ở trên khuôn mặt ra!
Mặt nạ mà hắn mang lại là da người! Còn là khuôn mặt của một tên đệ tử Quỷ Cốc!
"Thật xin lỗi, được Ninh gia lão gia tử yêu cầu đến lấy mạng của Quỷ Cốc thiếu chủ !"
"Chỉ bằng một mình ngươi thôi sao?"
"Dĩ nhiên không phải!"
Người kia mỉm cười đắc ý, hắn vỗ vỗ tay thì lập tực ở xung quanh trong rừng rậm xuất hiện thêm mấy đạo bóng người có khí thế mạnh mẽ.
Lăng Tiêu khẽ nhìn lướt qua.
"Mười một vị Võ Tôn nhất trọng cảnh, Ninh gia thủ bút thật lớn ! Bất quá một đám Võ Tôn các ngươi lại cam lòng làm chó săn cho một cái Ninh gia nho nhỏ, không cảm thấy làm mất thân phận sao?"
"Ha ha ha... Ninh Hiên Viên là đường chủ Y Thần đường của Quỷ Cốc các ngươi, đan dược trong tay của hắn đều là bảo bối. Nếu như bỏ vào một chỗ thì khẳng định giàu đến chảy mỡ nha! Bởi vì có câu tiền có thể thông Thần, Ninh gia xuất ra được đan dược thì đừng nói Võ Tôn chúng ta, cho dù chúng ta là Võ Đế cũng nguyện ý làm việc cho Ninh gia a! Ha ha...."
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
"Nếu ngươi thật sự là Võ Đế, tuyệt đối sẽ không có khả năng làm việc cho Ninh gia."
"Vì sao?"
"Bởi vì Võ Đế đã không cần đan dược!"
Dứt lời, Lăng Tiêu đưa tay khẽ nhúc nhích, vài chiếc lá xanh ở trong tay của hắn nhanh chóng bắn ra, ở trong không khí hóa thành những đạo ánh sáng màu xanh (lục), giống như tia chớp.
"Không ổn!"
"Mau trốn đi, hắn có thể là Võ Đế! !"
Nhưng khi tên này vừa dứt lời thì mười một người lại trong lúc đó ở lại tại nguyên chỗ.
Theo một đợt gió từ trong rừng thổi ngang qua thì mười một người đồng thời ngã xuống đất. Ở vùng ngực của bọn hắn đều có một lỗ nhỏ đang chảy máu.
Lăng Tiêu thu tay lại, hai tay đặt sau lưng, ngửa mặt nhìn lên bầu trời góc 45 độ, mang theo một tia phiền muộn.
"Không biết lúc nào mới có thể giết hai tên Võ Đế để chơi đùa đây? Cả ngày đánh với những con kiến hôi này thật là chán quá đi."
Đang khi nói chuyện thì trong không khí vặn vẹo, Phượng Vũ xuất hiện liền quỳ rạp xuống trước mặt Lăng Tiêu.
"Thiếu chủ. Chúng ta tại Ninh gia tìm ra được hơn trăm triệu mai Ích Khí Đan, vẫn còn có cực phẩm đan dược vượt qua 10 triệu mai."
Lăng Tiêu thật dài thở phào một hơi, sắc mặt có chút mỏi mệt.
"Tất cả đan dược chở về Quỷ Cốc, chặt chẽ trông giữ. Mặt khác, người nhà họ Ninh thì toàn bộ cho đi nuôi sói."
"Vâng!"
Phượng Vũ đáp lời xong thì Lăng Tiêu dưới chân điểm nhẹ, thân thể phút chốc biến mất tại chỗ!
Chiêu này của Lăng Tiêu làm cho Phượng Vũ không nhịn được toát ra một tia hâm mộ. Nhưng khi nàng nhìn đến mười một cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất thì lại nhịn không được liền hít sâu một hơi.
Mười một vị Võ Tôn ở trong tay của Lăng Tiêu lại giống con kiến hôi, bị hắn tùy ý nắm bắt, một chiêu miểu sát!
Không biết hắn là loại yêu nghiệt nào a?
...
Lúc xế chiều Lăng Tiêu đã về tới Giang Châu, Y Nhân còn chưa tan ca thì Lăng Tiêu về y quán.
Tại cửa y quán đã có hai chiếc Mị Ảnh đậu sẵn.
Nhìn thấy Lăng Tiêu đi tới thì ở trên xe liền có hai người bước xuống.
"Chào ngươi, xin hỏi ngươi chính là Lăng thần y sao?"
Lăng Tiêu nhàn nhạt nhìn hai người một chút, lại là hai nữ tử, dung mạo đỉnh cấp.
Nhưng Lăng Tiêu lại có chút phiền chán.
Bởi vì nữ nhân xinh đẹp sẽ rất ngu xuẩn, rất phiền phức!
"Ta không phải!"
Lăng Tiêu trực tiếp cự tuyệt, nhưng hai nữ lại căn bản không tin hắn, trực tiếp ngăn cản ở trước người hắn, ngăn lại đường đi của hắn.
"Ngươi chính là Lăng thần y! Ta đã nghe nói qua ngươi, ngươi không thích phiền phức, tính tình lạnh lùng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận