Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 597: Tuyệt cảnh.

"Phu nhân!"
"Mục Võ Hầu!"
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng, ai cũng biết, tiếp sau đó Mục Y Nhân chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Một khi nàng bị bắt đến Bắc Tề, thì bất luận là đối với Mục Y Nhân hay với Đại Triệu mà nói, đều là một loại thua thiệt cực lớn!
Mà Mục Y Nhân cũng lo lắng tới cực điểm.
Nàng không thể giữ cho tiềm lực của dòng máu Đế Hoàng Tử Vi trong người mình được phát huy đến cực hạn!
Tinh thần uy áp đến từ bên trong dòng máu khiến cho lực chiến đấu của những người tiến tới đều nhanh chóng hạ xuống.
Tu vi của bọn họ vẫn còn, chỉ là ý chí chiến đấu đều bị uy áp trong máu Mục Y Nhân cho mài mòn đi, tiếp đó không cách nào tăng lực sát thương chiến đấu của mình trên diện rộng mà thôi.
Nhưng dù sao đối phương có đến vài chục người.
Mấy chục người đồng thời tiến công, đối với Mục Y Nhân mà nói thực sự là có chút quá sức.
Một luồng ánh sáng bị Mục Y Nhân chém xuống, lại luống ánh sáng khác bị Mục Y Nhân bổ ra... Nhưng các luồng ánh sáng quá nhiều, cứ như vậy chỉ trong thời gian mấy giây ngắn ngủi, luồng ánh sáng công kích đến người Mục Y Nhân đã vượt qua mấy vạn.
Rốt cục, chỉ trong một phút sơ sẩy, Mục Y Nhân bị đòn công kích đánh trúng, thân thể ngã bay ngoài, miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người và sắc mặt đều trở nên có chút uể oải, khí thế lại càng là rớt xuống ngàn trượng.
Nhìn thấy Mục Y Nhân bị thương, mọi người không khỏi cười hắc hắc, bọn họ có thể cảm giác rõ ràng được cỗ áp lực trên người mình đã trở nên nhẹ hơn.
Dòng máu bên trong bọn họ có thể sợ dòng máu Hoàng tộc đỉnh phong, nhưng mà lý trí của bọn hắn thì sẽ không sợ sệt một người bị thương!
Chỉ cần có cơ hội, chó săn cũng dám giết sư tử!
Trong tình huống như vậy, Mục Y Nhân rõ ràng đã không còn cách nào tiếp tục chạy trốn, bị bắt lại cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Mấy chục vị đại năng Bắc Tề, cười hắc hắc, tiến về hướng Mục Y Nhân.
"Dòng máu Đế Hoàng Tử Vi, hừ hừ, trong truyền thuyết là cùng dòng máu với Tiên Đế Thủy Tổ Đại Chu, xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi."
"Đấu với chúng ta nhiều người như vậy, ngươi không phải cũng vẫn là phải ngoan ngoan đầu hàng hay sao? "
Mục Y Nhân cắn chặt hàm răng, phía trước nhiều người như vậy đồng thời tới giết, nàng xem ra đã thực sự không còn lối thoát nữa rồi!
"Lăng Tiêu!"
Một khắc cuối cùng, Mục Y Nhân, không khỏi đắng chát cười một tiếng.
Lúc này, trong số mấy chục vị Hầu gia Vương tử Bắc Tề kia, đã có mấy vị, đứng ra đi đến trước mặt Mục Y Nhân, bao vây xung quanh Mục Y Nhân.
"Cô gái, ngươi chạy tiếp đi a! ! Ngươi không phải rất giỏi sao? Ngươi chạy đi! Sao lại không chạy nữa rồi? "
Mục Y Nhân giương kiếm ở phía trước người, ánh mắt tràn ngập cảnh giác nhìn về phía bọn chúng.
Cho dù là liều chết đánh cược một lần, nàng cũng muốn mang theo mấy mạng người, tuyệt đối không để đối phương tùy ý mang mình đi.
Nữ nhân một khi bị rơi vào tay kẻ địch, ai cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Khi đối mặt với thực lực tuyệt đối, thì cái gì mà đối đãi công bằng đều là vọng tưởng!
Cho nên, nàng không thể không ôm lấy quyết tâm quyết tử.
Mấy vị Võ Hầu của đối phương, cũng vừa nhe răng cười vừa dần dần bắt đầu tăng lên năng lượng của mình.
Cái loại nguyên tố đủ mọi màu sắc chậm rãi quanh quẩn xung quanh bọn chúng, năng lượng cường đại khiến sắc mặt Mục Y Nhân sắc trở nên cực sợ hãi.
Càng tệ hơn là, bên ngoài còn có một vòng bao vây một các cao thủ thực lực cao cường.
Ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh khiến Mục Y Nhân đến cơ hội chạy trốn cũng không có!
Nội tâm của nàng áp lực ngày càng lớn hơn!
Bàn tay nhỏ trắng nõn nắm chặt chuôi kiếm, bởi vì quá mức dùng lực mà gân xanh đều lộ ra.
Đồng thời, cũng làm lộ rõ ra sự hoảng sợ trong nội tâm nàng.
Tại chỗ đang ác chiến của đám người Đức Võ Hầu ở phía xa kia, cũng không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Công chúa Lâm Lang cũng nghiến chặt hàm răng, nội tâm ủy khuất hộc máu.
Tề Thắng Vũ đắc ý la lớn:
"Lâm Lang, thật ngại quá, xem ra lần này ta phải lấy đi các ngươi dòng máu Đế Hoàng Tử Vi Đại Triệu rồi! Hắc hắc hắc... Sớm biết như thế, lúc trước hà tất phải như vậy chứ? Nếu như lúc trước nàng đồng ý biện pháp của ta, cùng ta kết thân, trở thành nữ nhân của ta, Đại Triệu cũng đãkhông phải đi đến nước này! Đây hết thảy đều là do ngươi tự chuốc lấy a!"
Công chúa Lâm Lang cắn răng chửi bới nói:
"Vậy ta cũng phải giết ngươi trước đã!"
Đối mặt với cơn nổi giận của công chúa Lâm Lang, Tề Thắng Vũ lại thong dong đáp trả, hơi hơi né tránh.
Giờ phút này, mục tiêu của hắn đã không còn là công chúa Lâm Lang, không còn là Đại Triệu nữa, cho nên hắn căn bản không cần phải toàn lực chiến đấu.
Rốt cục, thừa dịp công chúa Lâm Lang tự loạn trận cước, Tề Thắng Vũ đột nhiên ra chiêu khiến nàng bất ngờ không kịp đề phòng.
"Lâm Lang, nhận chết đi!"
Trên quả đấm của hắn bao trùm bởi ngọn lửa, hình thành một đầu sư tử lửa, đánh thẳng vào bụng công chúa Lâm Lang.
"Oanh _ _ _!"
Công chúa Lâm Lang quá mức hoảng sợ, cho dù nàng ngay lập tức vận chuyển nguyên tố Lôi Điện hóa thành lá chắn chống cự, thì cũng không chống đỡ được công kích của Tề Thắng Vũ, trực tiếp bị Tề Thắng Vũ đánh bay ra ngoài, một đòn trọng thương!
"Chết đi cho ta!"
Tề Thắng Vũ chiếm được lợi thế, lập tức thừa thắng xông lên, liên tiếp hơn vạn nắm đấm lửa, cứ thế mà đánh công chúa Lâm Lang bay xa hơn vạn mét!
"Phốc phốc!"
Công chúa Lâm Lang phun ra một ngụm máu tươi, tuy có nguyên tố Lôi Điện bảo vệ, nhưng vẫn không cách nào hoàn toàn triệt tiêu cường lực công kích nhiều như vậy.
Nàng trọng thương, lại lần nữa khiến trong lòng chúng dân trầm xuống.
Nếu mất đi công chúa Lâm Lang chứng đạo Linh Tiên tam phẩm người mạnh nhất này trên chiến trường, thì bọn họ ban đầu vốn đã ở thế yếu lại càng thêm nghiêm trọng!
Giờ phút này, dường như có thể nhận định, Đại Triệu bọn họ chắc chắn là sẽ bị thua!
Nếu như không phải bởi vì đình chỉ chiến đấu, sẽ bị người Bắc Tề thẳng tay chiếm giêt, lúc này chỉ sợ là toàn bộ Đại Triệu sẽ đều chọn trực tiếp đầu hàng.
Người biết rõ sẽ chết vẫn còn muốn liều mạng phản kháng trong tuyệt vọng kia, thật là khiến người ta khóc không ra nước mắt.
Mắt thấy Mục Y Nhân bị bao vây xung quanh, ánh mắt đám người Minh Thừa đều đỏ bừng lên.
Những người phủ Mục Võ Hầu bọn họ đều đỏ hồng mắt, gầm thét xông về hướng Mục Y Nhân, lại bị đại quân Bắc Tề vây lại, không thể động đậy nửa phần!
Cảm giác bất lực tâm sức lao lực kia khiến mọi người như cõng một ngọn núi cao vạn trượng!
"Phu nhân!"
Mục Y Nhân nhìn đám người Minh Thừa, Kiếm Vô Sinh một chút, trên người mấy chục vết thương chảy máu vẫn còn liều mạng xông đến, trong lòng không khỏi đau đớn.
"Minh Thừa, Kiếm Vô Sinh, các ngươi nhớ kỹ, sau khi ta chết, đem thi thể ta phá hủy, tuyệt đối không cho phép để người Bắc Tề mang thi thể ta đi, nghe rõ chưa? "
"Phu nhân! Không được!"
Hơn 100 ngàn binh mã phủ Mục Võ Hầu giống như 100 ngàn con sư tử lớn giận dữ, đại quân Bắc Tề lại giống như là tường đồng vách sắt, khiến móng vuốt của đám người Minh Thừa đều không có tác dụng.
Mặc kệ bọn hắn chém giết như thế nào, 1000 vạn đại quân trước mắt đều liều mạng ngăn chặn bọn họ, khiến bọn họ không cách nào chạy tới trợ giúp Mục Y Nhân.
Việc này đối với người tu luyện võ mà nói, chỉ mấy cây số ngắn ngủi giờ phút này lại có vẻ như dài dằng dặc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận