Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 904: Đại Địch Đột Kích

"Còn có thể làm sao? Đương nhiên là giết sạch bọn họ."
Lăng Tiêu lạnh lùng mở miệng, lại để khuôn mặt Băng Như Ngọc nhịn không được nhăn lại một chút.
"Ngươi đang đùa giỡn ta sao?"
Nàng nắm chặt nắm tay nhỏ, trong ánh mắt tràn đầy sát ý. Chỉ bằng Lăng Tiêu, chỉ là một tu sĩ cấp bậc siêu Thần đi đối phó một đám cường giả Thí Thần cảnh, còn muốn giết bọn hắn sao? Trong bọn họ, tùy tiện một người duỗi ra một đầu ngón tay liền có thể nghiền chết tươi Lăng Tiêu dễ như trở bàn tay, giống như bóp chết một con kiến nhỏ vậy.
Lăng Tiêu thì nhún nhún vai.
"Ta cũng không có ý tứ đùa với ngươi, ngoại trừ cùng bọn hắn đánh một trận, xử lý bọn họ ra, ngươi còn có phương pháp gì khác tốt hơn sao?"
Trong nháy mắt Băng Như Ngọc im lặng. Hoàn toàn chính xác như Lăng Tiêu nói vậy, cho dù nàng có gấp gáp như thế nào đi nữa thì đối phương vẫn sẽ tới.
Tại bên trong thế giới võ đạo tu luyện giả, mạnh được yếu thua là chuẩn tắc duy nhất không thay đổi. Nếu như đã đắc tội gia tộc khác, cường giả những gia tộc kia tự nhiên cũng sẽ không buông tha bọn họ. Trừ phi đầu óc đối phương là bã đậu, mà cái này rất hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Cho nên, bọn họ nhất định sẽ chết rất thê thảm. Một khắc đó, lòng Băng Như Ngọc quả thực như tro nguội.
"Thôi quên đi. Ta thấy ta tới tìm ngươi chính là một cái quyết định sai lầm, căn bản không có tác dụng gì. Cũng không hiểu những cường giả gia tộc kia đến cùng sẽ mạnh mẽ đến mức nào."
Đối với lời nàng nói, Lăng Tiêu chỉ là cười cười, bởi vì nhãn giới của Băng Như Ngọc cũng chỉ có một chút như vậy, cho nên nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy như vậy, căn bản không biết mình lợi hại. Nàng chỉ biết là đối phương có mấy cường giả Thí Thần cảnh, cho nên nàng hiện tại mới có thể tuyệt vọng tới cực điểm như vậy.
Sau khi hít thở sâu một hơi, Băng Như Ngọc đã chuẩn bị rời khỏi. Nhưng ngay lúc này, một người ngoài cửa lại đột nhiên xông tới.
"Báo. Báo cáo Đại tiểu thư, việc lớn không tốt."
Đồng tử Băng Như Ngọc co rụt lại.
"Sự tình gì? Có phải những gia tộc kia đều đến đây hay không?"
"Hồi bẩm Đại tiểu thư, đúng thế. Không chỉ là những gia tộc kia đều đến đây, chúng ta còn chứng kiến một vài người mạnh hơn, thực lực của bọn hắn vô cùng đáng sợ, khí thế thậm chí còn trên Đại tiểu thư."
"Ta liền biết cường giả Thí Thần cảnh sẽ đến mà, đáng chết. Cái này thật đúng là phiền phức lớn rồi."
Nói đến đây, Băng Như Ngọc vốn dĩ luôn luôn tỉnh táo, vậy mà ánh mắt cũng bắt đầu phát hồng, phía trên mông lung một tầng hơi nước.
Hiện tại, nàng xem như bị Lăng Tiêu lừa thảm rồi. Tên siêu cấp vô địch đại bại hoại này, cuối cùng đã đẩy nàng vào trong hố lửa.
Lăng Tiêu vỗ vỗ vai thơm của nàng, muốn an ủi nàng một chút.
"Không nên gấp gáp như vậy, yên tâm đi. Có ta ở đây, nơi này sẽ không có người nào tìm ngươi gây chuyện được. Nếu như hai chúng ta đã làm minh hữu, ta khẳng định sẽ bảo vệ tốt cho sự an toàn của ngươi."
Lăng Tiêu đương nhiên phải bảo vệ Băng Như Ngọc, hắn còn muốn tiếp tục sử dụng Băng Như Ngọc đây mà, dù sao Băng Như Ngọc cùng gia tộc Hàn Băng Thần giới có liên hệ, mà sau lưng gia tộc Hàn Băng lại có tông môn.
Đây là một cỗ lực lượng rất mạnh mẽ, đáng giá để sử dụng.
Nhưng mà, Băng Như Ngọc lại dùng một tay gạt tay của hắn ra.
"Ngươi đi ra, đừng ở chỗ này lừa phỉnh ta, ta cũng không phải là tiểu hài tử. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng ngươi sao? Ngươi chính là một tên lừa gạt, đại lừa gạt, đồ lừa đảo chết tiệt. Lần này chết ở chỗ này, ta tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện tha thứ cho ngươi."
Nhìn phía trên đôi mắt đẹp của Băng Như Ngọc hiện đầy hơi nước, Lăng Tiêu biết nàng đã thật sự bị dọa sợ.
Tuy Băng Như Ngọc là cao thủ đến từ Thần giới, thế nhưng mà tại Thần giới nàng cũng chỉ là một Đại tiểu thư bình thường mà thôi. Đối với cao thủ thực lực mạnh hơn của gia tộc khác, nàng vẫn sẽ sợ hãi.
Huống chi, nơi này là vị diện thượng giới, không phải Thần giới, nàng cũng không thể tìm đâu ra quân cứu viện. Có điều hắn cũng biết, mình chỉ mở miệng khuyên đôi câu mà nói cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Băng Như Ngọc sẽ không dễ dàng tin tưởng lời của mình, chỉ có để cho nàng nhìn thấy, nàng mới có thể biết thực lực của mình đủ để bảo vệ tất cả mọi người trong khối lãnh địa gia tộc Hàn Băng này.
Hít thở sâu một hơi, Lăng Tiêu đặt hai tay sau lưng, nói:
"Thôi, nói nhiều với ngươi cũng không có ích lợi gì. Đợi ta đi diệt bọn chúng, ngươi sẽ biết là ta có lừa ngươi hay không."
Nói xong, hắn đạp chân xuống, thân thể trong nháy mắt biến mất tại chỗ cũ, thời điểm lần nữa xuất hiện, hắn đã đi tới biên giới lãnh địa.
Nhìn thấy hắn rời khỏi, thị nữ gia tộc Hàn Băng nhịn không được mở miệng nói:
"Tiểu thư, hiện tại phải làm gì? Nếu không chúng ta đào tẩu trước đi, tìm nơi nào đó ẩn nấp thật kỹ thì bọn hắn sẽ không dễ gì tìm ra chúng ta. Một lúc sau, gia tộc Thần giới khẳng định sẽ có hoài nghi, đến lúc đó bọn họ liền sẽ phái người xuống đây cứu chúng ta."
Băng Như Ngọc nghiến chặt hàm răng.
Hiện tại nàng quả thực là muốn chạy trốn, nhưng mà chỉ cần nàng hiện tại vừa chạy, nàng đã hoàn toàn đánh mất quyền chủ động. Nói một cách khác, mọi thứ nàng làm tại vị diện thượng giới sẽ hoàn toàn thất bại.
Nếu như vậy, cho dù là gia tộc Hàn Băng từ Thần giới phái người xuống, đem nàng cứu trở về thì nàng cũng không ngẩng đầu lên được. Trọng yếu nhất chính là, sau khi chuyện này đi qua, gia tộc khẳng định sẽ đem nàng đi làm công cụ thông gia. Bởi vì gia tộc Hàn Băng sẽ không thu nhận một người không có tác dụng gì, họ sẽ tận lực ép khô hết giá trị của nàng.
Đến khi đó, cả đời nàng cũng coi như hoàn toàn xong, triệt để trở thành vật nền, làm công cụ kéo dài hương hỏa cho người ta.
Nàng không muốn có một cuộc sống như vậy, bằng không mà nói nàng cũng sẽ không lựa chọn đi tới nơi này.
Qua một hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu, vẻ mặt thành thật biểu lộ.
"Không, chúng ta không đi. Đi nhìn xem thử hắn có biện pháp gì đối phó với đám người kia hay không."
Bọn thị nữ đều sợ đến ngây người.
"Đại tiểu thư, ngài không phải là hoảng sợ hồ đồ rồi chứ? Xem như hắn có mạnh hơn thì chung quy cũng chỉ là một cường giả cấp bậc Siêu Thần, rõ ràng không phải cùng một cấp bậc với những cường giả Thí Thần cảnh kia. Đối phương tùy tiện dùng một cái ngón tay đều có thể nghiền chết hắn như một con kiến."
"Đúng vậy a, Đại tiểu thư tuyệt đối không nên hồ đồ a. Chuyện này là không thể nào, chúng ta vẫn nên mau trốn đi."
"Không được. Ta nhất định phải đi."
Sắc mặt Băng Như Ngọc hoàn toàn quật cường, điểm này cũng phù hợp với tính cách kiên cường của nàng.
Nói xong, nàng không để ý bọn thủ hạ phản đối, giẫm dưới chân một cái, thân thể trong nháy mắt biến mất tại chỗ cũ, đuổi sát theo Lăng Tiêu mà đi.
Tình cảnh này khiến những người khác sợ hãi. Không ai từng nghĩ tới thế mà Băng Như Ngọc lại làm ra quyết định mạo hiểm như vậy, hơn nữa còn tự mình áp dụng.
"Không được. Không thể để cho tiểu thư đi một mình, chúng ta mau đuổi theo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận