Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 960: Trận chiến gian nan

“Chú ý, đột kích phía sau, ra tay.”
Theo Hoàng Thiên mở miệng, vài người đồng thời ra tay.
Lúc này, bốn người gồm Hoàng Thiên, Nguyễn Thủy, Băng Như Ngọc, U Dương Thanh Thanh đồng loạt tấn công về phía sau, mở ra một chỗ hổng. Mà phía trước, Lăng Tiêu vẫn tiếp tục một chiêu quét ngang ngàn quân, công kích đám người Liệt Hỏa Thần Tông, kéo dài một chút thời gian cho mọi người.
“Oanh ——.”
Một tiếng nổ vang lên, mọi người ở đây đều nhịn không được kinh hô một tiếng.
“Để tâm một chút, không được để cho bọn chúng trốn thoát, chú ý co rút trận tuyến lại, tấn công bọn chúng mạnh thêm cho ta, một tên cũng không được chạy thoát.”
Nếu đã lựa chọn ra tay, vậy thì phải làm thật dứt khoát, diệt hết tất cả. Bằng không, một khi để cho bọn chúng trốn về Hàn Tinh Cung thì chúng ta tất xong đời. Chúng ta làm ra việc tày trời như vậy, thì kể cả là Liệt Hỏa Thần Tông cũng không nhất định sẽ lựa chọn bảo hộ bọn họ, bằng không nói Liệt Hỏa Thần Tông sau này cũng sẽ bị người ta đâm vào cột sống.
Liệt Hỏa Thần Tông sẽ không tự dưng ngu xuẩn chủ động đi làm loại chuyện tự đào mồ chôn mình như này.
Tuy bọn họ trước đó đã bố trí bẫy rập, nhưng bọn họ là thợ săn còn nhóm người Hàn Tinh Cung lại là con mồi.
Thợ săn săn mồi chỉ là vì thú vị mà thôi, mà con mồi thì sẽ vì mạng sống mà dùng hết toàn lực.
Cho nên, ngay từ đầu đoàn người Hàn Tinh Cung đã lựa chọn tử thủ. Hai bên giao thủ với nhau một lúc, vòng vây của đám đệ tử Liệt Hỏa Thần Tông vì không kịp đề phòng đã bị bọn Lăng Tiêu đánh ra một lỗ hổng.
Gương mặt Gia Cát Ôn lạnh lùng, đạp mạnh dưới chân một cái, thân thể nhanh chóng bay tới, trực tiếp hạ xuống trước mặt bọn họ, chém ra một kiếm, kiếm quang sắc bén bắn ra bốn phía, mạnh mẽ bức toàn bộ bọn họ trở về.
“Gia Cát Ôn, tên khốn không biết xấu hổ nhà ngươi. Cư nhiên dám giúp đỡ tông môn khác ra tay đối phó chúng ta. Ngươi còn có phải là người hay không? Tông môn dưỡng ngươi quả thực còn không bằng dưỡng một con chó.”
Sắc mặt Gia Cát Ôn khó coi tới cực điểm.
“Bớt nói lời vô nghĩa. Hôm nay đám người các ngươi một tên cũng đừng mong chạy thoát. Đây là các ngươi tự tìm lấy, đừng trách ta. Nếu vừa rồi các ngươi nguyện ý giao Thần đan Ngưu Ma cho ta thì sẽ không xuất hiện chuyện bây giờ.”
“Ta nhổ vào.”
Hoàng Thiên phỉ nhổ.
“Cái tên cẩu vật không biết xấu hổ nhà ngươi. Ngươi còn ở chỗ này làm bộ làm tịch, lừa gạt ai hả? Ngươi cho rằng chúng ta đều là tên ngốc a? Mẹ nó. Cái tên cẩu vật nhà ngươi. Dù cho chúng ta có giao nó cho ngươi, ngươi cũng sẽ tùy thời phản bội chúng ta cho mà xem. Cẩu chính là cẩu, dù thế nào cũng không thay đổi được.”
Gia Cát Ôn cười lạnh một tiếng.
“Các ngươi muốn mắng thế nào cũng được. Dù sao hôm nay có ta ở đây, ai trong các ngươi cũng đừng hòng đào tẩu. Ta báo cho các ngươi biết trước, các ngươi chết chắc rồi.”
Nói xong, hắn liền ra tay lần thứ hai, lấy thế sét đánh trực tiếp nghiền áp đối phương.
Thực lực của hắn vốn dĩ đã mạnh hơn bọn Hoàng Thiên nhiều, tuy rằng lúc này phải lấy một địch bốn, nhưng vừa ra tay lại như cũ vẫn có thể một chiêu đánh tan mấy người đối phương.
“Oanh ——.”
Bốn người đồng thời bay ngược lại hơn mấy chục mét, một chút khoảng cách vừa nãy phá vây ra được coi như bỏ, hiện tại cả đám lại lui về chỗ cũ.
“Đáng chết. Gia Cát Ôn, tên tiện nhân này. Ngươi sẽ chết không được tử tế.”
Gia Cát Ôn cười lạnh.
“Ta chết không được tử tế sao? Chỉ sợ kẻ chân chính chết không được tử tế không phải là ta.”
Nói xong, hắn dẫm mạnh dưới chân một cái, thân hình nhảy lên không, người ở giữa không trung trực tiếp hoành phách chém ra một kiếm.
Một kiếm chém ra, kiếm quang màu trắng vô cùng sắc bén, bức thẳng vào mặt đối phương.
“Oanh ——.”
Lúc đó gần như chớp mắt, khiến cho sắc mặt đám Băng Như Ngọc đại biến.
“Uống——”
Bốn người đồng thời ra chiêu, sức mạnh ngưng tụ với nhau mới thật vất vả ngăn cản được chiêu thức của Gia Cát Ôn.
Đáng tiếc, bọn họ còn chưa kịp thở dốc một hơi, tên Gia Cát Ôn kia đã lần thứ hai khinh thân mà lên.
“Đừng tưởng rằng các ngươi chặn được một chiêu của ta liền có thể cao hứng. Tiếp thử chiêu thứ hai này đi.”
Lại một kiếm chém xuống, phong vân nổi lên bốn phía, uy lực cùng lực sát thương so với chiêu trước kia càng mạnh hơn vài phần. Sắc mặt bốn người nháy mắt trở nên trắng bệch như sáp. Nếu bị chiêu này đánh trúng thì không cần suy nghĩ nhiều, bọn họ nhất định chết chắc rồi. Bởi vì lực cũ vừa tan hết, lực mới chưa sinh, bọn họ căn bản vô pháp đỡ được một chiêu này của đối phương.
Nhưng vào thời khắc nguy cơ này, từ phía sau bọn họ đột nhiên bắn ra một đạo kiếm quang va chạm với đạo kiếm quang kia của Gia Cát Ôn, chỉ trong chớp mắt đã đánh tan kiếm quang của hắn.
Người ra tay tất nhiên là Lăng Tiêu.
“Oanh ——”
Kiếm quang kia nhanh chóng vỡ ra, kèm theo đó là âm thanh nứt vỡ thật lớn.
Sắc mặt Gia Cát Ôn lúc này đã đại biến.
“Mẹ nó. Cẩu vật nhà ngươi đừng quá đắc ý. Đừng tưởng rằng thực lực của ngươi đã đạt tới Sáng Thần cảnh thì có thể ở chỗ này kiêu ngạo. Hôm nay có chư vị trưởng lão Liệt Hỏa Thần Tông ở chỗ này, ta xem ngươi có chết hay không.”
Giọng nói vừa dứt, theo sát sau đó Lăng Tiêu lại chém ra một kiếm.
“Không tốt.”
Sắc mặt Gia Cát Ôn nháy mắt biến thành màu gan heo, khó coi tới cực điểm. Bởi vì một kiếm này hắn căn bản ngăn không được.
“Không —— Không ——”
Hắn kêu thảm một tiếng, lập tức định xoay người chạy trốn, muốn tránh thoát phạm vi công kích của một kiếm này.
Tuy nhiên thực đáng tiếc chính là hắn cuối cùng vẫn chậm một bước.
Ngay lúc hắn chuẩn bị xoay người chạy trốn, Lăng Tiêu chém thêm một kiếm thứ hai.
Hai đạo kiếm quang với tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt đã đuổi kịp Gia Cát Ôn, chém chết hắn.
Gia Cát Ôn ngay cả tiếng hét thảm đều không kịp hô, liền hoàn toàn ngỏm củ tỏi.
“Giết hay lắm.”
“Sảng khoái. Ai bảo tên cẩu vật không biết xấu hổ này thế mà dám giúp đỡ người khác khi dễ chúng ta. Mẹ nó.”
Gia Cát Ôn bị giết quả thực là đại khoái nhân tâm, tuy nhiên đám người Liệt Hỏa Thần Tông lại cười ha hả, trên mặt cũng không xuất hiện quá nhiều biểu tình.
Đối với đám người này mà nói, Gia Cát Ôn có chết hay không cũng không có một chút quan hệ với bọn họ. Cái bọn họ muốn chỉ là lấy đi bảo bối trong tay đám người Lăng Tiêu mà thôi, mặt khác Gia Cát Ôn chết rồi, đối với bọn họ mà nói ngược lại còn là một chuyện tốt.
Ít nhất, bớt một người tranh bảo.
Hơn nữa, cũng ít đi một cái tai hoạ ngầm mật báo.
“Hắc hắc hắc... Xem các ngươi chó cắn chó, thật là so với xem tuồng còn xuất sắc hơn. Tuy nhiên, ngượng ngùng thay, hiện tại vở tuồng của các ngươi đã xướng xong rồi, nên tới lượt chúng ta ra tay. Các ngươi muốn tự sát hay là bị chúng ta đánh chết đây?”
Người của Liệt Hỏa Thần Tông kiêu ngạo tới cực điểm, rất hiển nhiên những người bọn họ lấy nhiều khi ít, cảm thấy mình đã thắng chắc rồi.
U Dương Thanh Thanh lạnh lùng nói:
“Các ngươi hiện tại lựa chọn dừng tay còn kịp. Mọi chuyện cũ đều xóa bỏ, ai cũng không cần trêu chọc ai. Nếu các ngươi vẫn cố chấp không chọn ngừng tay, một khi chuyện này bại lộ, ta bảo đảm tất cả các ngươi đều sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc nhất. Các ngươi tốt nhất nên nghĩ kỹ.”
“Hắc hắc hắc... Chúng ta đã sớm nghĩ kỹ rồi. Giết sạch các ngươi thì cái gì cũng đều không cần lo sợ. Lên cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận