Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 167: Đại tướng quân, không gì hơn cái này

Ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu sáng, không khí trầm tĩnh làm cho người ngạt thở!
Trang viên ở Tô gia, một mảnh nhàn hạ.
Người Tô gia đã sống trong hoàn cảnh cực khổ vài ngày, nhưng bây giờ đã khôi phục vinh hoa phú quý, đương nhiên là phải hưởng thụ một phen!
Dù sao, có Tô Định Hải ở đây thì cho dù Lăng Tiêu có ba đầu sáu tay, cũng chắp cánh khó thoát!
Người Tô gia chỉ cần chờ đợi Lăng Tiêu đến cửa thỉnh tội, sau đó bị Tô Định Hải trảm sát, mọi chuyện kết thúc thì tất cả đều vui vẻ!
Nhưng, ngay tại lúc này, ở phía trên trang viên Tô gia lại vô duyên vô cớ rơi xuống một bộ lại một bộ thi thể.
"A — —! Có chết người! Chạy mau a! !"
Một màn đáng sợ thình lình lình xãy ra làm người Tô gia đang ở trong trang viên hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
Lúc này đám người Tô Định Hải đang ngồi trò chuyện ở phòng khách thì khi nghe được những âm thanh này liền nhíu mày.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Đi ra xem một chút!"
Vừa dứt lời, đột nhiên tròng mắt của Tô Định Hải hơi híp, la lớn:
"Tất cả mọi người nằm xuống!"
Cả đám không dám có chần chờ chút nào, lập tức nằm sấp xuống đất, sau một khắc thì bọn họ liền nhìn thấy một màn cực kỳ hoảng sợ!
Ở đỉnh đầu của biệt thự, vậy mà bỗng dưng nổ tung!
Tô Định Hải quát lạnh một tiếng, một quyền đánh ra phóng xuất một cỗ năng lượng chí cường năng lượng va chạm với loại năng lượng kia, vụ va chạm này trực tiếp quét dọn hết đá vụn ra ngoài!
Dư âm của vụ nổ tung dần dần biến mất. Lúc này ở trên bầu trời có một bóng người ngạo nghễ chậm rãi rơi xuống!
Không phải Lăng Tiêu thì còn có thể là ai?
Tô lão gia tử chỉ Lăng Tiêu hét lớn:
"Nhị đệ, chính là hắn! Hắn chính là Lăng Tiêu! Chính là hắn ra tay giết tam đệ, còn nhục nhã Tô gia chúng ta!"
Dứt lời, vẻ mặt của hắn rất đắc ý!
"Lăng Tiêu, tên nhãi con nhà ngươi thế mà còn dám tới Tô gia chúng ta! Những chuyện mà ngươi làm với Tô gia chúng ta! Hôm nay ta phải bắt ngươi nợ máu trả bằng máu! Ta muốn đem ngươi ngàn đao bầm thây! Ha ha ha ha...."
Tròng mắt của Tô Định Hải hơi híp.
"Ngươi chính là Lăng Tiêu sao? Thằng nhãi con! Gan chó của ngươi lớn nhỉ! Bất quá chỉ là một tên Thiếu tướng mà thôi, vậy mà dám đối nghịch với Tô gia ta sao? Đúng là muốn chết!"
"Muốn chết, là Tô gia các ngươi!"
Hai tay của Lăng Tiêu đặt sau lưng, lãnh ngạo cùng cực, trong ánh mắt tản mát ra loại ánh sáng bạc làm cho người khác có cảm giác hoảng sợ.
Tô Định Hải cười lạnh.
"Ta sẽ cho ngươi biết, hậu quả khi đối địch với Tô gia!"
Dứt lời, hai tay của hắn đặt sau lưng, lạnh giọng quát:
"Ngô Nham ở đâu?"
Lăng Tiêu không khỏi khịt mũi coi thường, từ bên chân đá đến một cái đầu lâu.
"Ngươi đang tìm tên phế vật này sao?"
"Hã?"
Tô Định Hải nhướng mày, bên trong ánh mắt có một chút giật mình.
Chợt, ánh mắt hắn híp lại nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, ngữ khí lạnh như băng nói:
"Nghĩ không ra, ngươi cũng có chút bản lĩnh! Lại có thể giết chết được Ngô Nham!"
"Người kế tiếp cũng chính là ngươi!"
Đang lúc hai bên nói chuyện, Lăng Tiêu đã không cần phải lãng phí quá nhiều thời gian, hắn trực tiếp đi đến phía Tô Định Hải!
Không cần Tô Định Hải hạ lệnh, cận vệ của hắn đã nhanh nhanh xông về phía trước.
"Bảo vệ Đại tướng quân!"
"Giết — —!"
Kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, nhanh chóng xông về phía trước, lập tức bao vây Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu lạnh hừ một tiếng, nhìn không chớp mắt vẫn thản nhiên tiếp tục tiến lên phía trước.
Khi đám cận vệ đã đến bên cạnh Tô Định Hải thì hai nắm đấm của Lăng Tiêu xuất hiện, lập tức đánh ra hai đạo quyền gió!
"Phanh — —!"
Hai đạo quyền gió này trực tiếp quét ngang hơn mười người!
Loại lực lượng cuồng bạo kia liên tục trùng kích lên thân thể của từng tên cận vệ!
Thực lực đám cận vệ của Tô Định Hải chí ít cũng ở phía trên Võ Sư mười tầng cảnh. Thậm chí ở trong đó cũng không thiếu cao thủ Võ Thánh nhất trọng!
Nhưng mà khi đối mặt với một quyền của Lăng Tiêu, lại không có một chút tư cách để ngăn cản.
Lúc này ánh mắt của Tô Định Hải híp lại, sát ý ở bên trong ánh mắt tích tụ càng ngày càng nhiều!
Sự mạnh mẽ của Lăng Tiêu làm hắn có chút ghen ghét.
Không sai, chính là ghen ghét!
Nghĩ lại khi Tô Định Hải ở ngang tuổi của Lăng Tiêu cũng bất quá mới vừa vặn đột phá thực lực Võ Thánh mà thôi. Thế nhưng mà Lăng Tiêu đã có thể tay không miểu sát nhiều cao thủ như vậy, nếu so sánh về thiên phú thì Lăng Tiêu mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần!
Điều này khiến hắn làm sao có thể không ghen ghét đây?
Cũng chính là bởi vậy, nên ở trong lòng của hắn đã có ý định giết người càng nặng!
"Thiên tư của kẻ này yêu nghiệt, không phải bình thường! Tuyệt đối không thể để hắn sống sót!"
"Nếu không sau này Tô gia tất có đại nạn!"
Dứt lời, hắn liền nắm tay thành quyền, chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cũng hai mắt nhìn chằm chằm hắn.
Một đường mà Lăng Tiêu đi, tất cả cận vệ của Tô Định Hải đều bị Lăng Tiêu một chiêu mất mạng!
Đây là một loại giết chóc, càng là một loại nghiền ép!
Ở trước mặt Lăng Tiêu thì những tên cao thủ này có thể khiến giới thế tục chấn động, bất quá là một đám bỏ đi mà thôi.
Mỗi một bước đều có người ngã xuống. Lúc này bãi cỏ trong trang viên Tô gia đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Hai tay của Lăng Tiêu cũng tràn ngập màu đỏ của máu tươi, còn có thịt nát cặn bã.
Từng bước một, khoảng cách của hai người càng ngày càng gần!
Cuối cùng hai người gặp gỡ, Tô Định Hải đánh một quyền, Lăng Tiêu cũng đồng dạng đánh một quyền!
Quyền cước này nếu ở trong mắt của người bình thường thì nhanh như tia chớp, căn bản không người có thể ngăn cản!
Nhưng mà ở trong mắt của hai người lại vô cùng chậm chạp. Bởi vì thực lực của hai người đều đã sớm vượt qua ánh mắt của những người xung quanh.
Khóe miệng của Tô Định Hải hiện ra một vệt khinh thường.
Chỉ là một tên Thiếu tướng nho nhỏ mà cũng dám có gan dối địch với hắn đường đường là Long Tổ Đại tướng quân sao? Thật sự là quá buồn cười!
Lăng Tiêu... Là cái thá gì?
Ở bên trong sự khinh miệt của hắn Tô Định Hải, lúc này song quyền của hai người liền va chạm với nhau!
Chỉ một quyền nhẹ nhàng đụng vào nhau, trong một chớp mắt tạo thành những cơn gió cuồng bạo giống như muốn xé rách không khí.
"Oanh — —!"
Một tiếng nổ lớn vang lên kèm theo một làn khói hình nấm được tạo thành. Lực lượng mạnh mẽ trực tiếp quét ngang ra ngoài, lập tức san bằng bãi cỏ!
Như vậy vẫn chưa hết, ngược lại những thi thể ở trên mặt đất kia cũng ở trong chớp mắt liền bị loại lực lượng cuồng bạo này trực tiếp chấn nát thành tro bụi!
Bên trên bầu trời, mấy đạo bóng người thân mang áo bào trắng khi nhìn thấy đám mây hình nấm này thì giật mình kêu lên.
"Nhanh! Khẳng định hai người bọn họ giao thủ ngay ở trang viên của Tô gia. Mau qua tới!"
"Lăng Tiêu, con mẹ ngươi! Tuyệt đối không nên gây phiền phức cho chúng ta a!"
...
Lúc này ở bên trong trang viên Tô gia, Tô lão gia tử đã cao hứng vỗ tay cười ha hả.
"Ha ha ha ha... Lăng Tiêu, cuối cùng ngươi cũng chết! Cuối cùng ngươi cũng xong đời! Ngươi dám vô lễ với Tô gia chúng ta này, ngươi giết tam đệ của ta này. Tất cả những điều này đều là ngươi tự tìm! Ngươi chết chưa hết tội! Ha ha ha...."
Nhưng... Khi hắn nhìn thấy mây hình nấm cùng khói bụi biến mất thì nụ cười trên mặt hắn dần dần bắt đầu lo lắng!
"Cái này... Đây là có chuyện gì?"
Sắc mặt của hắn có chút mờ mịt, có chút nghi hoặc cùng một chút không hiểu!
Trước mắt hắn là một vết cắt dài mấy chục mét ở trên mặt đất hiển lộ ra!
Tô Định Hải nửa quỳ ở trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc, một cánh tay của hắn đã trực tiếp bị người cắt đứt! Máu tươi không ngừng lạch cạch lạch cạch rơi xuống mặt đất.
Mà cách đó không xa, Lăng Tiêu đang cầm một cánh tay vẫn còn đang rỉ máu!
Lăng Tiêu vậy mà chỉ cần một quyền liền bức lui Tô Định Hải? Còn cắt đứt một cách tay của hắn?
Ông trời, ngươi là đang chơi ta sao?
Tô lão gia tử gần như điên rồi!
Mà Lăng Tiêu thì khinh thường, hắn ném cánh tay của Tô Định Hải giống như ném rác rưởi.
"Đại tướng quân, không gì hơn cái này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận