Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 632: Chứng đạo Linh Tiên rất giỏi sao?

Sức mạnh của nhát chém đó rất mạnh, không giống bình thường, uy áp cuồn cuộn, những đám mây trên trời đều tản hết ra, không dám đối đầu trực diện !
Thiểm Điện Điêu thét nhanh hơn và ngọ ngoạy đứng dậy.
Lúc này nó rất phẫn nộ, muốn đánh trả nhưng không thể, khớp nối toàn thân của nó đều bị vây lại!
Nhát chém đó cuối cùng cũng đến.
Mắt của Thiểm Điện Điêu, hằn lên sự phẫn nộ!
Nó rất khó mới có đi đến ngày hôm nay, vất vả từ Địa Cầu bay lên và tu luyện đến Tiên thú cấp bảy! Bây giờ, nó lại phải chết trong tay một chứng đạo Linh Tiên, nó không cam tâm!
Nhưng dù cho nó cam tâm hay không, đối phương cũng không dừng tay.
Đối phương công kích chém thẳng về phía đầu của nó, lúc sắp chém tới đầu thì bỗng nhiên phát sinh việc ngoài ý muốn!
Từ trên chín tầng mây rơi xuống một đạo kiếm mang màu trắng.
Kiếm mang này xuất hiện đột ngột đến mức không ai có thể đoán trước sự xuất hiện của nó.
Nó đâm vào đao mang của Lão Võ Hầu Đại Tề.
"Oanh _ _ _!"
Khoảnh khắc ấy đã tạo thành một trận nổ lớn, ánh sáng bắn ra tứ phía, lực xung kích mạnh mẽ bắt đầu khuếch tán ra.
"Cái quái gì thế này? "
Lão Võ Hầu híp mắt lại, mọi người cũng run lên.
Sóng xung kích đánh bay tất cả mọi người ra ngoài, Thiểm Điện Điêu lấy lại tự do, lập tức vỗ cánh giữ khoảng cách với mọi người!
Vì sự an toàn, đám người Vũ Hầu liền chạy đến đứng chung với Lão Võ Hầu!
"Lão Võ Hầu, con súc sinh này chạy trốn rồi! Phải làm sao đây? Rất khó mà vây nó lại lần nữa!"
Lão Võ Hầu đặt tay sau lưng, bình tĩnh nói:
"Bây giờ, điều đáng lo không phải con súc sinh ấy nữa! Mà là người khác, một người lợi hại hơn!"
"Một người lợi hại hơn? "
Những Vũ Hầu khác liền ngước nhìn lên bầu trời.
Trên đám mây, khói bụi mịt mù, nhưng trong tầng mây đó từ từ hiện ra một bóng người uy nghiêm, khiến mọi người không chịu nỗi mà run lên.
"Mạnh thật! Hắn, chẳng lẽ... Chẳng lẽ là người đó? "
Mọi người nhìn nhau, trong ánh mắt toát ra vẻ sợ hãi!
Ngày hôm ấy bóng người đó đứng ngạo nghễ trên chiến trường Đông Bắc, làm cho quân đội của Đại Tề không còn sức đánh trả!
Một mình hắn diệt cả vạn hùng binh!
Đáng sợ nhất là hắn còn giết cả Vương Tử Bắc Tề và một đám chứng đạo Linh Tiên lợi hại!
Sự kiêu ngạo và sức mạnh ấy người thường không thể sánh được!
Sự kinh khủng và sức phá hoại ấy, đến bây giờ vẫn còn in trong tâm trí của mọi người.
Không ai có thể quên được sức mạnh của hắn và cũng không ai dám quên, ngày hôm ấy, hắn bá đạo đến cỡ nào!
"Đáng ghét! Lại là hắn, tại sao hắn lại đến sớm như vậy? "
Đám người ấy nắm chặt tay nhìn Lăng Tiêu đang chậm rãi hạ xuống với sắc mặt vô cùng kiêu ngạo và khinh thường nhìn bọn chúng.
Tuy trong lòng mọi người rất khó chịu nhưng không ai dám vô lễ với Lăng Tiêu!
Không gì khác ngoài thân phận và sức mạnh của Lăng Tiêu đã khiến bọn chúng sợ hãi mà không dám nhúc nhích.
Thực lòng mà nói, ngoài Vương Thượng của mấy quốc gia này, chắc cũng chỉ có Lăng Tiêu mới có tư cách để bọn chúng đối xử như vậy.
Lăng Tiêu chậm rãi hạ xuống, ánh mắt lạnh nhạt quét qua một vòng!
Sau khi quét xong, hắn dừng lại và dồn ánh mắt về phía ông lão tóc bạc trắng nhưng lại vô cùng minh mẫn!
"Ngươi là ai? Ai đã sai khiến ngươi ra tay với người của ta? "
Lão Võ Hầu híp mắt lại.
Hắn không trực tiếp trả lời Lăng Tiêu, vì trên thực tế hắn cảm thấy mình không hề yếu hơn Lăng Tiêu.
Cho nên, hắn nửa bước cũng không nhượng bộ!
"Hừ! Lão phu là Lão Võ Hầu, là hoàng đệ của Tề Vương Đại Tề, tiểu tử Lăng Tiêu kia, chúng ta rốt cuộc cũng có cơ hội diện kiến! "
Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn hắn, sắc mặt thờ ơ hừ nhẹ một tiếng.
"Hừ! Ngươi là cái thá gì? Lại dám nói chuyện với ta như vậy. "
Một vị Vũ Hầu Đại Tề liền giận dữ, chỉ thẳng vào Lăng Tiêu và hét:
"To gan! Sao ngươi dám nói chuyện hỗn láo với trọng thần Đại Tề? Ngươi phải biết rằng Lão Võ Hầu chính là hoàng đệ của Quốc Vương Đại Tề! Thực lực của ngài ấy là chứng đạo Linh Tiên bát phẩm đỉnh cấp, tuy ngươi kiêu ngạo và có sức mạnh ghê gớm nhưng đối đầu với Lão Võ Hầu thì cũng phải chết! "
Lăng Tiêu sắc mặt thờ ơ, liếc hắn và nói.
"Chủ nhân nói chuyện, liên quan gì đến những cẩu nô tài như các ngươi? "
Vừa nói xong, Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, một lực lượng cuồng bạo đánh thẳng vào người tên ấy!
Một giây, chỉ cần một giây, hắn liền bị Lăng Tiêu đánh trọng thương!
"Phốc phốc!"
Vũ Hầu đó phun máu tại chỗ, trừng mắt cắn chặt răng và lập tức ngã xuống mặt đất.
Trong đôi mắt trừng trừng ấy toát ra vẻ không cam tâm.
Đám Vũ Hầu còn lại nhìn thấy vậy, cũng lui về sau một bước!
Cũng đúng thôi, hung danh của Lăng Tiêu thật sự quá nổi! Ai ai cũng biết Lăng Tiêu mạnh đến mức nào.
Thấy Lăng Tiêu ra tay, tuy chỉ trong nháy mắt, chỉ với một chiêu cơ bản, hơn nữa còn không ra tay với bọn họ, nhưng trong lòng mọi người vẫn cảm thấy kinh khủng và sợ hãi!
Nhìn mọi người cùng lùi lại một bước, vẻ khinh thường trong mắt của Lăng Tiêu càng hằn sâu.
"Hừ! Giỏi lắm mà! Lúc nãy không phải giỏi lắm sao? Sao bây giờ lại không ai dám nói gì! Hừ! Một đám vô dụng vậy mà cũng muốn đấu với ta, tự tìm đường chết!"
Những lời nói này là không hề nể mặt, ngược lại còn tràn đầy sự sỉ nhục!
Tuy rằng bọn họ cũng muốn lên tiếng nhưng cuối cùng lại không nói nên lời!
Dù gì, bọn họ cũng vừa tận mắt chứng kiến sự bá đạo và sức mạnh của Lăng Tiêu!
Sức mạnh ấy không cho phép bọn họ nói lời nào!
Thấy bọn chúng im lặng, không dám tiếp lời của mình, Lăng Tiêu liền chăm chăm nhìn Lão Võ Hầu.
"Lão cẩu, ngươi rất giỏi phải không! Thế mà ngay cả thú cưỡi của ta cũng dám đánh, trong mắt ngươi, còn xem Lăng Tiêu ta ra gì không? "
Lão Võ Hầu Đại Tề hừ một tiếng, nói:
"Lăng Tiêu, ngươi đừng quá kiêu ngạo! Trước đó ngươi giết Vương Tử Đại Tề, Bổn Hầu còn không tính với ngươi! Là do ngươi tự chạy đến cửa, tự tìm đường chết còn phách lối như vậy! Hôm nay lão phu sẽ lấy đầu ngươi để tế cháu của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận