Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 469: Ta muốn giết chết ngươi so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn.

"Ta nói cho ngươi biết, bên trong toàn bộ phủ Thiên Võ Hầu, chỉ có Thương Ưng Sơn chúng ta mới là duy nhất, là tông môn Vương giả. Bởi vì chỉ có chúng ta mới là tông môn lục phẩm."
"Tại dưới núi Thương Ưng, cho dù là tông môn thất phẩm, chúng ta đều không thèm nhìn, Viêm Hoàng Minh của ngươi... không tính là thứ gì cả!"
"Nếu như bây giờ, ngươi ngoan ngoãn nghe theo lời của ta, tránh xa Ly Hỏa Linh Viễn, ta có thể cho ngươi một cơ hội, để ngươi gia nhập Thương Ưng Sơn chúng ta. Đương nhiên, những phúc lợi sau này ta tự nhiên sẽ không thiếu của ngươi. Ngoại trừ mỗi tháng 100 khối linh thạch, còn có 1000 viên đan dược. Mặt khác, ta cũng sẽ hứa hẹn với ngươi một việc."
"Tương lai! Ngươi nếu như có cơ hội đột phá, ta có thể thưởng cho ngươi một viên Linh Hạch đan, ngươi thấy thế nào?"
Lăng Tiêu không khỏi có chút im lặng.
Tên Hạ Hầu Vũ này, thật không phải là trang bức bình thường!
Gia hỏa này, quả thực là đem cực hạn của trang bức nâng cao thêm một khoảng lớn, đến mức bản thân Lăng Tiêu cũng thấy mặc cảm.
Viêm Hoàng Minh mặc dù chỉ là tông môn cửu phẩm, nhưng đó là vì Viêm Hoàng Minh chỉ mới vừa thành lập, tất cả tông môn mới thành lập đều là tông môn cửu phẩm, điều này không có gì kỳ quái.
Nhưng phúc lợi của Viêm Hoàng Minh hiện tại cũng đã là 200 khối linh thạch mỗi tháng.
Đan dược thì không cần nói nhiều, Linh Hạch đan là đan dược chuẩn bị cho việc thăng giai phù hợp với tất cả tu luyện giả.
Tên kia lại la ó đòi cho hắn phúc lợi, ngay cả một tên đệ tử nho nhỏ của Viêm Hoàng Minh cũng không sánh nổi, thế mà không biết xấu hổ còn đến yên cầu mình thần phục hắn, quả thực là buồn cười tới cực điểm.
Nhìn thấy Lăng Tiêu không nói lời nào, Hạ Hầu Vũ không khỏi hơi nhíu mày.
Hắn đưa ra điều kiện quả thực đã không thấp, ở trong những tông môn khác, điều đó là chuyện tuyệt đối không thể có, làm sao Lăng Tiêu lại có vẻ như một chút cảm giác động tâm cũng không có
Nhưng mà nghĩ lại một chút, đối phương hiện tại dù sao cũng là chưởng môn của một tông môn, mặc dù chỉ là một tông môn cửu phẩm nho nhỏ nhưng chung quy vẫn là chưởng môn a!
Vừa nghĩ như thế, Hạ Hầu Vũ liền khẽ cười một tiếng.
"Ha ha... Nhìn không ra, khẩu vị của ngươi vẫn còn lớn như vậy! Được, vậy ta mỗi tháng sẽ cho ngươi 200 khối linh thạch, còn có một môn công pháp. Thế nào, ngươi có thể nghĩ kĩ rồi trả lời ta, công pháp, không phải thứ mà một tông môn cửu phẩm các ngươi có thể tuỳ tiện có được. Đặc biệt là một số công pháp cao cấp, cho dù cả một đời các ngươi cũng khó mà với tới được."
Lăng Tiêu rốt cục không còn kiên nhẫn, nhíu mày nói:
"Ngươi sao lại có thể lải nhải cả ngày như thế? Đối với ta, ngươi so với một con ruồi còn không bằng!"
"Ngươi nói cái gì?"
Hạ Hầu Vũ cùng đệ tử Thương Ưng Sơn ở bên cạnh nhất thời vỗ bàn đứng dậy.
"Ngươi thế mà cả gan mắng chửi người của Thương Ưng Sơn chúng ta không bằng con ruồi, ngươi có phải chán sống rồi hay không?"
Mắt thấy song phương liền muốn ẩu đả, bóng hình xinh đẹp Hỏa Linh đã lần nữa đi vào lầu hai.
"Dừng tay!"
"Hỏa Linh, ngươi đã trở về, ta đang bồi tiếp bằng hữu thay ngươi đây."
"Hừ!"
Hỏa Linh mặt lạnh như băng sương, lạnh lùng đi đến bên cạnh Hạ Hầu Vũ.
"Ngươi đừng nghĩ ta không biết ngươi là hạng người gì, Hạ Hầu Vũ, ngươi còn không mau cút đi, coi chừng ta đối với ngươi không khách khí!"
"Hỏa Linh, ta...."
Hạ Hầu Vũ còn muốn nói gì đó, nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng lại có chút tức giận của Hỏa Linh, cuối cùng vẫn thở dài một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nhận thua.
"Đã như vậy thì ta đi đây."
Hạ Hầu Vũ rời đi, nhưng ánh mắt lại hung hăng trừng liếc Lăng Tiêu một chút.
Bên trong ánh mắt toát ra vẻ uy hiếp không cần nói cũng biết.
Rất rõ ràng, hắn đối với Lăng Tiêu đã hận đến thấu xương. Thù hắn giữa hai người coi như đã hình thành.
Đoán chừng sau này, nếu có cơ hội, hắn sẽ không bỏ qua cho Lăng Tiêu!
Nhưng Lăng Tiêu hoàn toàn không có để ý đến hắn, thậm chí đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn một chút.
Điều này càng khiến Hạ Hầu Vũ giận dữ hơn!
Hạ Hầu Vũ hắn đường đường là Thiếu chủ tông môn lục phẩm Thương Ưng Sơn, vì cái gì mà ngay lúc này lại bị làm nhục như vậy?
Lăng Tiêu quả thực chính là khinh người quá đáng!
Nhưng nếu như hắn xuất thủ ở nơi này, Hỏa Linh nhất định sẽ ra tay ngăn cản. Cho nên, hắn tạm thời cũng chỉ có thể nuốt giận vào lòng!
Lập tức, hắn hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Đợi đến khi Hạ Hầu Vũ rời đi, Hỏa Linh liền hướng về phía Lăng Tiêu, giơ ngón tay cái lên.
"Lăng Tiêu, cái miệng này của ngươi cũng thật là lợi hại a! Ha ha ha... Thế mà có thể khiến Hạ Hầu Vũ á khẩu không nói gì được! Còn mắng hắn không bằng con ruồi, ngươi thật sự rất là tài tình a. Ngươi có biết người Thương Ưng Sơn kiêng kỵ gì nhất hay không, đó là bị người khác nói bọn họ là con ruồi! Bởi vì hai chữ này phát âm rất giống nhau."
Lăng Tiêu im lặng lắc đầu.
"Ta đối với hắn không có hứng thú. Cũng không thèm để ý đến hắn, chỉ cần hắn đừng đến làm phiền ta, trên cơ bản, ta cũng lười nhác quản hắn làm gì."
"Đúng rồi, nói trở lại, ngươi trước đây làm việc gì không phải luôn muốn gọn gàng sao? Sao vừa rồi ngươi không ra tay với hắn? Hay là ngươi kiêng kị Thương Ưng Sơn ở sau lưng hắn."
"Kiêng kị sao?"
Lăng Tiêu khinh thường cười một tiếng.
"Nếu không phải là ngươi đi qua đây, ngươi thật sự cho rằng, lúc này hắn còn có thể sống tiếp được sao?"
Hỏa Linh gật gật đầu.
"Cái này ta ngược lại rất là tin tưởng ngươi. Được rồi, không nói tới thứ cặn bã đó nữa, hai người chúng ta tiếp tục uống trà nào."
...
Ở một bên khác, Hạ Hầu Vũ ở ngoài quán trà đã gần như là bùng nổ.
Lúc hắn đi vào trong một cái hẻm nhỏ ở bên ngoài, trực tiếp đánh ra một quyền, đem một bức tường trước mặt đánh thành cát bụi.
"Tên khốn đáng chết này, hắn vậy mà cả gan không thèm nhìn ta!"
"Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Hắn dựa vào cái gì? Hắn cùng lắm chỉ là một tên chưởng môn một môn phái cửu phẩm nho nhỏ mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ là cao thủ Địa Tiên, có cái gì để mà đắc ý? Đi vào Thương Ưng Sơn chúng ta, cho dù chỉ là một trưởng lão hắn cũng không sánh bằng!"
Một đám đệ tử liền vội vàng tiến lên nịnh bợ.
"Thiếu chủ nói không sai, hắn cũng chỉ là một tên rác rưởi mà thôi, tội gì phải tức giận vì hắn."
"Dù sao, chúng ta muốn giết chết hắn, so với giết chết một con kiến còn đơn giản hơn."
Hạ Hầu Vũ siết chặt hai nắm đấm, ánh mắt phun lửa.
"Không! Chuyện lần này ta tuyệt đối sẽ không thanh toán dễ dàng như vậy! Các ngươi phái mấy người đi qua đó, thực lực cao hơn, toàn bộ ít nhất cũng phải là thực lực chuẩn Địa Tiên. Ta muốn tiểu tử nhất định phải chết, ta muốn hắn không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai!"
"Thiếu chủ, chuyện này ngài cứ giao cho mấy người chúng ta là được."
Mấy người vừa muốn đi, Hạ Hầu Vũ liền giơ tay lên một cái.
"Chờ một chút, không nên tùy tiện. Các ngươi phái người trước tiên ở cửa quán trà canh chừng, đợi đến khi tiểu tử thúi kia rời đi, các ngươi liền đuổi theo, ra tay trong bóng tối, đem hắn giết chết, tuyệt đối không được xuất thủ ở bên người Hỏa Linh. Bằng không, nàng khẳng định sẽ nghĩ ra được là ta phái người đi giết hắn, nàng tất nhiên sẽ hận ta cả đời!"
Nghĩ như vậy, Hạ Hầu Vũ thậm chí cảm thấy có chút đau lòng.
Nữ nhân mình thích thế mà lại đi thích nam nhân khác, thật là đáng chết!
Nhưng mà, việc cần làm thì vẫn phải làm, ít nhất, công phu mặt ngoài cũng phải làm tốt, hết thảy đều phải chờ Hạ Hầu Vũ rồi nói sau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận