Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 92: Tây Bắc loạn!

"Cái kia chỉ sợ là ngươi không có cơ hội kia!"
"Ngươi có ý tứ gì?"
Người đại diện một mặt mộng so, mà Lăng Tiêu thì bẻ bẻ cổ, phát ra những tiếng kêu răng rắc.
"Bởi vì các ngươi lập tức liền phải chết!"
Cảm nhận được cỗ sát ý nồng nặc từ Lăng Tiêu, hai người trong nháy mắt đánh run một cái.
"Ngươi... Ngươi không nên làm ẩu, giết người là phạm pháp. Mà lại, ngươi giết ta thì fan của ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"
Lăng Tiêu không nói, chỉ là trực tiếp đi ra phía trước.
Thái Côn cắn răng oán hận quát lớn:
"Nếu ngươi giết ta thì trong thời gian ngắn ta nhìn ngươi có thể đi đâu tìm một người phát ngôn có thể so với ta hay sao?"
Mục Y Nhân nhíu mày, đang muốn nói cái gì đó thì một giọng nói ngọt ngào từ sau lưng mọi người vang lên.
"Cái kia không biết, ta có thể hay không?"
"Giọng nói này... ?"
Mọi người đột nhiên quay đầu, nhìn tới cửa thì thấy một dáng người ma quỷ đồng thời không khỏi có chút kinh ngạc.
"Cái này... Đang hot Tiểu Thiên Hậu, Lâm Y Huyên?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Mục Y Nhân khẽ nhếch, nàng không hiểu tại sao Lâm Y Huyên lại đột nhiên xuất hiện, càng không hiểu vì sao Lâm Y Huyên lại trợ giúp tập đoàn Y Nhân bọn họ!
Mà Thái Côn càng là một mặt tuyệt vọng cùng cực!
Lâm Y Huyên cái tên này đủ để nhẹ nhõm miểu sát hắn!
Hắn bất quá chỉ là một tên phổ thông mà thôi, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại là một người không có IQ. Nhưng Lâm Y Huyên không giống nhau.
Đây là một người có thực lực chân chính tồn tại!
'Thiên Hậu' hai chữ này liền đủ để miểu sát 'Lưu lượng tiểu sinh' bốn chữ!
Mà càng làm cho hắn tuyệt vọng là, Lăng Tiêu giờ phút này đã đi tới trước mặt hắn.
Một chân đạp xuống, không để cho Thái Côn có bất kỳ mặt mũi gì cùng cơ hội, trực tiếp đem hắn miểu sát!
Cho dù người đại diện cho Thái Côn càng không cần nhiều lời.
Vốn là Lăng Tiêu lười nhác xuất thủ đối với loại đồ bỏ đi này, đánh bọn hắn quả thực là làm bẩn tay của mình.
Nhưng mà có một số người là không giết không được!
Lâm Y Huyên đã từng thấy qua thân phận cùng thủ đoạn của Lăng Tiêu, cho nên đối với hành động này của hắn vẫn chưa làm cho nàng chấn kinh.
Nàng tươi cười đi đến bên cạnh Lăng Tiêu.
"Ta đến trợ giúp cũng không tính là muộn chứ? Không làm cho ngươi mất mặt a?"
Lăng Tiêu nhíu mày.
"Ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây?"
Lâm Y Huyên lập tức giơ hai tay lên.
"Đừng hiểu lầm, ta có thể không theo dõi ngươi, ta chỉ là trùng hợp ở chỗ này. Đúng lúc nghe nói các ngươi đang ở lầu cao nhất cho nên liền tới xem một chút."
Nói xong, nàng hướng về Mục Y Nhân vươn tay, cười nhạt một tiếng.
"Chào cô, tôi là Lâm Y Huyên, không biết tôi có cơ hội làm người phát ngôn cho tập đoàn Y Nhân của các cô hay không?"
"A?"
Mục Y Nhân không khỏi sững sờ, chợt vội vàng duỗi tay phải của mình nắm nhẹ tay của đối phương.
"Đương nhiên, hoan nghênh hoan nghênh! Cô có thể làm đại sứ hình tượng cho chúng tôi, đó là vinh hạnh của tập đoàn Y Nhân."
"Khách khí, hợp tác với nhau cùng có lợi."
Nói xong, nàng hướng về Lăng Tiêu lần nữa cười nói:
"Lăng tiên sinh, tôi thật rất muốn mời ngài giúp tôi trị liệu cuống họng. Đương nhiên, mặc kệ ngài có nguyện ý giúp đỡ hay không, tôi đều sẽ giúp Y Nhân tập đoàn."
Lăng Tiêu hơi suy nghĩ một chút, từ trong không gian giới chỉ móc ra một bình sứ nhỏ, ném cho Lâm Y Huyên.
"Ăn vào liền tốt."
Lâm Y Huyên cầm thật chặt bình sứ, hướng về Lăng Tiêu thật sâu bái.
Sau đó, nàng hướng về Mục Y Nhân hiểu ý cười một tiếng.
"Tổng giám đốc Mục, tôi hôm nay đi trước, hợp đồng không cần ký, các vị tùy thời có thể tìm tôi làm quảng cáo, tôi sẽ không thu lấy bất kỳ chi phí nào cả. Mặt khác, tôi thật rất hâm mộ cô, có thể nắm giữ một tên bạn trai mạnh mẽ như vậy."
Mục Y Nhân không khỏi lần nữa sững sờ, nhìn về phía ánh mắt của Lăng Tiêu, không khỏi có chút mập mờ.
Trở về trên xe, Lăng Tiêu không có có bất kỳ giải thích gì, Mục Y Nhân cũng không nói gì thêm. Bầu không khí ở trên xe có vẻ hơi quỷ dị, liền lái xe cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Mục Y Nhân nhiều lần vụng trộm lườm Lăng Tiêu. Cuối cùng vẫn là kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, nhịn không được hỏi:
"Lăng Tiêu, Lâm Y Huyên kia... làm sao lại quen biết?"
"Buổi sáng nàng tìm ta xem bệnh."
"A ~!"
Mục Y Nhân thật dài 'A' một tiếng, Lăng Tiêu không khỏi hơi hơi khiêu mi.
"Em ghen?"
"A? Không có... Không có, em mới sẽ không ăn dấm đâu! Em làm sao lại ăn dấm?"
Mục Y Nhân đỏ mặt, vội vàng khoát tay giải thích.
Nhưng giải thích của nàng liền kẻ ngu cũng không tin.
Nghe vậy thì Nhưng cười trộm, Mục Y Nhân tức giận đá ghế dựa ở trước mặt một cái.
"Nhưng chết bầm, liền cô cũng chê cười tôi sao?"
"Không... Không dám!"
Nhưng cố gắng nín cười, khuôn mặt đều biến sắc.
Lăng Tiêu có chút bất đắc dĩ cười cười, khẽ vuốt đầu nhỏ Mục Y Nhân.
"Em yên tâm đi, có một số việc, anh rất rõ ràng."
Mục Y Nhân cúi đầu, có chút xấu hổ vuốt vuốt góc áo của mình.
" Không phải em muốn ăn dấm để anh tâm phiền, chỉ là... Chỉ là...."
"Anh biết, anh là người quan trọng nhất của em. Em không muốn đánh mất anh thì cũng đồng dạng, anh cũng không thể mất em được! Đứa ngốc."
Một câu này của Lăng Tiêu làm cho trong lòng của Mục Y Nhân rất ấm áp, đã không còn bất luận suy nghĩ nào.
Có Lăng Tiêu, nàng cũng là hạnh phúc nhất!
Thời điểm trở lại y quán thì ở trước cửa nhiều thêm mấy chiếc Bentley.
Nhưng mà không phải bệnh nhân đến khám bệnh, mà chính là Trương Đạo Sơ.
Trừ hắn ra thì bên cạnh hắn còn theo mấy tên đàn ông xa lạ. Ở bên trong đám người thì có một người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ Vest màu đen, khí thế có chút bất phàm.
Sau khi thấy Lăng Tiêu xuống xe, Trương Đạo Sơ liền lập tức mang theo những người kia đi đến bên người Lăng Tiêu, hướng về Lăng Tiêu mà bái.
"Thiếu chủ, Thiếu phu nhân đã trở về."
Lăng Tiêu gật gật đầu, Mục Y Nhân thì là có chút hiếu kỳ hỏi:
"Trương tổng, mấy vị này là?"
"Hồi thiếu phu nhân, vị này là Trầm Thanh Sơn cháu trai của Tây Bắc Vương Trầm Vạn Thông. Hắn có một số việc muốn tới gặp Thiếu chủ."
Nghe được Tây Bắc Vương cái danh hiệu này, ánh mắt của Lăng Tiêu không khỏi híp lại.
Mục Y Nhân rất là nhu thuận hiểu chuyện, hướng về phía Lăng Tiêu nói:
"Các ngươi đi nói chuyện đi, ta trước về gian phòng."
"Đi thôi."
Đợi Y Nhân sau khi đi, Lăng Tiêu lập tức lên xe Trương Đạo Sơ, bị chúng người đưa tới một quán rượu ở gần đó.
Vừa ngồi xuống, Trầm Thanh Sơn liền quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu.
"Con cháu của tội nhân Trầm Thanh Sơn, bái kiến Quỷ Cốc Lăng thiếu chủ!"
"Chuyện gì?"
"Hồi Lăng thiếu chủ, từ sau khi bá bá của tiểu nhân chết thì giới thế tục Tây Bắc đã loạn thành hỗn loạn. Tiểu nhân muốn mời Lăng thiếu chủ rời núi, giúp tiểu nhân bình định Tây Bắc, làm Tây Bắc Vương! Đến lúc đó, tiểu nhân nguyện ý đem trọn cái Tây Bắc đặt vào dưới trướng của Lăng thiếu chủ!"
Sắc mặt của Lăng Tiêu đạm mạc hỏi:
" Bá bá của ngươi là bị ta giết chết, ngươi tìm đến ta, không sợ người khác nói ngươi nhận giặc làm cha sao?"
"Thiếu chủ lời ấy sai rồi. Từ xưa đến nay, kẻ thức thời là tuấn kiệt! Thiếu chủ Thần Thông Cái Thế, tuỳ tiện cầm xuống Giang Châu. Bá bá của tiểu nhân chỉ là châu chấu đá xe mà thôi! Tiểu nhân tuyệt sẽ không không biết thời thế, cho nên mới đến Thiếu chủ để nương tựa."
"Tây Bắc địa bàn của Không Động, ngươi không đi tìm Không Động, ngược lại tới tìm ta?"
"Hồi Thiếu chủ, Không Động có ý bồi dưỡng Mã Xương Long, tiểu nhân đã bị từ bỏ! Nếu như Thiếu chủ không xuất thủ thì ngày khác Mã gia trèo lên đỉnh Tây Bắc, Trầm gia chắc chắn sẽ không nơi đặt chân! Còn mời Thiếu chủ cứu tiểu nhân, tiểu nhân nguyện dâng lên Tây Bắc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận