Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 482: Trận chiến động trời.

Nhìn bóng người đang rơi xuống từ trên bầu trời kia, Lăng Tiêu hai mắt híp lại, trong đôi mắt ẩn chứa một cỗ ánh sáng yếu ớt, khiến người ta đoán không ra.
Chưởng môn Thương Ưng Sơn chậm rãi rơi xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu.
"Thằng nhãi con, ngươi giết con trai ta, lại để cho ta tìm ngươi thật khó khăn a!"
Lăng Tiêu chưa từng mở miệng, hắn lại lần nữa đưa mắt nhìn sang Thiên Võ Hầu.
"Thiên Võ Hầu, tiểu tử này cùng ta có mối thù giết con, không đội trời chung, không biết có thể để cho ta cùng hắn luận bàn một chút hay không."
Vốn dĩ, Thiên Võ Hầu không định đối phó Lăng Tiêu. Nhưng mà lúc nãy, Lăng Tiêu đã không cho Thiên Võ Hầu mặt mũi, để phủ Thiên Võ Hầu mất hết thể diện.
Lúc này, Thiên Võ Hầu nếu lại ra tay giúp Lăng Tiêu, vậy thì sẽ quá uất ức, sẽ để người ta cười đến rụng răng!
"Hắn giết con trai của ngươi, ngươi muốn giết hắn hay không thì tùy ý ngươi!"
Thiên Võ Hầu phất ống tay áo một cái, trực tiếp quay mặt qua chỗ khác, rất hiển nhiên, thái độ của hắn là muốn mượn tay của chưởng môn Hạ Hầu.
"Không được!"
Hỏa Linh lúc này đứng ra, thay Lăng Tiêu ngăn lại.
Thiên Võ Hầu lại hai tay đặt sau lưng, sắc mặt lạnh như băng nói:
"Linh Nhi, không được gây náo loạn, đi xuống!"
"Con không đi!"
Hỏa Linh quật cường ngăn ở trước mặt Lăng Tiêu.
"Hắn giết Hạ Hầu Vũ là vì Hạ Hầu Vũ muốn dùng vũ lực đòi cưỡng hiếp đối với ta. Hạ Hầu Vũ là tên bỉ ổi bẩn thỉu, bị Lăng Tiêu giết chết cũng là đáng đời. Lăng Tiêu vì ta nên mới giết chết hắn, cho nên ta sẽ cùng tiến lùi với Lăng Tiêu."
"Cái gì? Hạ Hầu Vũ lại có thể bẩn thỉu như thế!"
"Đã sớm nghe nói Hạ Hầu Vũ có lòng chiếm hữu đối với Hỏa Linh quận chúa. Không nghĩ tới, hắn thế mà lại có thể làm ra loại chuyện này."
"Hắc hắc hắc... Hắn cũng không có cách nào a, đột nhiên xông ra một tên Lăng Tiêu ưu tú như vậy, ai có thể là đối thủ của hắn? Đoán chừng thiếu chủ Hạ Hầu cũng đã tuyệt vọng mới đưa ra hạ sách này, đắc tội với quận chúa Hỏa Linh."
...
"Im ngay! Hết thảy đều là nói bậy nói bạ!"
Chưởng môn Hạ Hầu đột nhiên mở miệng, quát bảo mọi người ngưng lại.
"Loại chuyện này, làm sao có thể chỉ dựa theo lời của một người là quận chúa đây liền nói con trai ta làm sai, hắn là Thiếu chủ cao quý của Thương Ưng Sơn ta, tự do đọc đủ mọi loại sách Thánh Hiền, đối với người khác lễ nghi có thừa, làm sao lại làm ra loại chuyện này? Rõ ràng là quận chúa vì bảo hộ người trong lòng của mình mà lựa chọn vu khống con trai ta!"
"Ta không có!"
Hỏa Linh quật cường vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, ánh mắt giống như cầu cứu nhìn về phía phụ thân.
Nhưng ánh mắt Thiên Võ Hầu vẫn luôn híp lại, căn bản chưa từng vì nàng mà mở miệng nói gì.
Loại chuyện này, ở trước mặt đông người không thể mở miệng nói được.
Nếu không, để truyền ra ngoài, phủ Thiên Võ Hầu hắn sẽ cùng tông môn lục phẩm duy nhất bên trong địa bàn mình cai quản phát sinh xung đột. Vẫn là Thiếu chủ tông môn lục phẩm, muốn đối với quận chúa phủ Thiên Võ Hầu dùng đén vũ lực.
Mặt mũi của Thiên Võ Hầu hắn cũng không cần tiếp tục giữ lại nữa.
Ngày sau, nếu như đi Vương Đô, gặp quan viên vương triều cùng những Hầu gia còn lại, Thiên Võ Hầu hắn cũng không thể ngẩng đầu lên được.
"Viêm nhi, dẫn muội muội của ngươi về, đừng để nó ở chỗ này tiếp tục làm mất mặt ta."
"Vâng!"
Hỏa Viêm đáp ứng một tiếng, lập tức đi về hướng Hỏa Linh.
Hỏa Linh trong ánh mắt nhịn không được toát ra vẻ bối rối.
Đối phương không chỉ là ca ca của nàng, đồng thời, cũng là một vị cao thủ Thiên Tiên bát phẩm, nếu đối phương xuất thủ, nàng chỉ có thực lực Địa Tiên, căn bản chính là lấy trứng chọi đá, không cần nhìn cũng biết kết quả!
Mắt thấy bàn tay Hỏa Viêm sắp bắt lấy Hỏa Linh, từ bên hông Hỏa Linh đột nhiên xuất hiện một bàn tay khác trực tiếp vòng qua eo nàng đồng thời kéo về phía sau lưng.
Bàn tay này tốc độ không nhanh, thậm chí chỉ chậm giống như rùa bò.
Nhưng nó lại tràn ngập một cỗ ý cảnh cực kỳ huyền diệu, làm cho bàn tay Hỏa Viêm bị vồ hụt.
"Cái gì?"
Hỏa Viêm ánh mắt híp lại, nói:
"Lăng Tiêu, ngươi không phải chuẩn bị cưới muội muội ta đấy chứ? Ngươi muốn làm gì?"
Lăng Tiêu sắc mặt lạnh nhạt nói:
"Mặc dù ta sẽ không lấy nàng, nhưng nàng trước sau gì vẫn là bằng hữu của ta. Ta đương nhiên sẽ không để cho các ngươi khi dễ nàng!"
Nói xong, hai tay của hắn đặt sau lưng, bước về phía trước một bước, khí thế bắn ra.
"Các ngươi đã đến đây tìm ta gây phiền phức thì không cần dài dòng nữa, ra chiêu đi!"
"Bất luận là Thương Ưng sơn hay là phủ Thiên Võ Hầu! Thậm chí... kể cả trong số những người ở đây, tất cả những ai nhìn ta chướng mắt, đều có thể xuất thủ. Tất cả các ngươi đều xông lên đây một lần luôn đi, đừng lãng phí qua nhiều thời giờ của nhau!"
Trong lòng mọi người run lên, không nghĩ tới, Lăng Tiêu lại có thể cuồng vọng như thế!
Hắn muốn đồng thời khiêu chiến cả Thương Ưng Sơn cùng phủ Thiên Võ Hầu, thậm chí khiêu chiến tất cả mọi người ở đây!
Chưa cần nói đến nhiều người như vậy, chỉ vẻn vẹn một tông môn lục phẩm Thương Ưng Sơn, hắn có thể chống chịu được sao.
Chớ đừng nói đến việc còn một phủ Thiên Võ Hầu lợi hại hơn chống lưng phía sau!
"Điên rồi! Hắn đúng là điên rồi!"
"Không! Hắn dám giết Hạ Hầu Vũ, hắn dám cự tuyệt phủ Thiên Võ Hầu, hắn chính là một tên điên."
"Gia hỏa này, thật sự là muốn tìm đường chết! Mặc dù hắn thật sự có thiên phú, nhưng hiện tại, hắn cũng chưa đạt tới thực lực đó a!"
Tất cả mọi người, đối với Lăng Tiêu cũng không khỏi tràn đầy vẻ thất vọng.
Gia hỏa này thiên phú hoàn toàn chính xác rất cường đại, rất yêu nghiệt, yêu nghiệt đến mức khiến người khác không dám tùy tiện mà trêu chọc hắn.
Nhưng đồng thời, quá cuồng vọng cũng là nhược điểm lớn nhất của hắn.
Điều này sẽ đem hắn đưa vào bên trong địa ngục.
Thiên Võ Hầu cười lạnh.
"Tiểu tử thối, ta đã cho ngươi một chút thể diện nhưng ngươi lại không thèm đếm xỉa, nếu đã như vậy, hôm nay bản hầu ngược lại muốn nhìn xem, ngươi đến cùng có bản lĩnh gì mà có thể ngông cuồng như thế."
Chưởng môn Thương Ưng Sơn khóe miệng nhếch lên:
"Thiên Võ Hầu, tên tiểu tử thối này cứ giao cho ta đi! Ta nhất định sẽ cho hắn biết, sự cuồng vọng của hắn lúc này ngu xuẩn đến cỡ nào!"
Thiên Võ Hầu hừ lạnh một tiếng, cũng không có trả lời, nhưng cũng giống như gián tiếp ngầm cho phép chưởng môn Thương Ưng Sơn.
Trong mắt chưởng môn Thương Ưng Sơn toát ra một tia hung tợn.
Hắn vung tay lên, trên bầu trời nhanh chóng hạ xuống mấy chục đạo khí tức mạnh mẽ, mỗi một cái đều có thực lực Thiên Tiên sơ kỳ.
"Giết cho ta! Ta muốn tiểu tử này bị băm thành thịt nát!"
Lăng Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve một chút Thiểm Điện Điêu ở trên bờ vai, thản nhiên nói:
"Đi, bảo hộ nàng!"
Thiểm Điện Điêu mang theo một tia miễn cưỡng, lập tức nhảy lên trên vai Hỏa Linh ở đằng sau.
Sau đó, Lăng Tiêu trực tiếp dậm chân tiến lên.
Hắn không lựa chọn để Thiểm Điện Điêu xuất thủ, bởi vì hắn lần này, đã chịu đựng đủ!
Hắn đã chịu đựng quá đủ những tên ngu xuẩn tự cho mình đúng này.
Vì cái gì lại muốn đến đây tìm hắn gây phiền phức
Hắn đã chịu đựng quá đủ những con heo không có đầu óc, ánh mắt thiển cận ngu ngốc này.
Luôn luôn khiến cho trong lòng mình cảm thấy ngột ngạt.
Hắn rõ ràng chỉ tới tham gia lễ bình xét cấp bậc tông môn một chút!
Vì cái gì những tên ngu ngốc này lại nhất định phải cùng hắn không chết không được.
Lăng Tiêu không nghĩ ra mà cũng lười bận tâm!
Hắn chỉ biết nếu như không cho những người ở đây một bài học thì những tên ngu xuẩn này sẽ không bỏ qua cho hắn!
Cho nên lần này, Lăng Tiêu rốt cục nhịn không được mà xuất thủ.
Ta cho các ngươi lễ nghi, các ngươi không chỉ có không muốn, còn ném xuống đất hung hăng giẫm dưới chân, nếu đã như thế thì cũng chỉ có thể dùng đến bạo lực, để cho các ngươi hiểu được một chút quy củ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận