Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 926: Mở Cửa

"Đại bá, là ai nói với ngươi ta giấu người?"
"Hừ! Chẳng lẽ ngươi còn muốn tự mình trả thù hay sao? Tuy nhiên, coi như ta nói cho ngươi cũng không sao. Chính là Băng Trạm nói cho ta biết!"
Băng Trạm cũng chính là Đại thiếu gia của một đời trẻ tuổi bên trong gia tộc Hàn Băng kia! Tuổi của hắn trên thực tế phải nhỏ hơn Băng Như Ngọc một chút, nhưng mà tại bên trong đám nam đệ tử thì xứng đáng là lão đại.
"Băng Trạm, ta biết ngay lại là tên khốn kiếp nhà ngươi. Ngươi rốt cuộc có ý gì? Ngươi có phải cố ý gây sự với ta hay không?"
Băng Như Ngọc nắm chặt nắm đấm, sắc mặt vô cùng khó coi. Mà Băng Trạm thì cười lạnh nói:
"Băng Như Ngọc, ngươi nói lời này lại không đúng. Ta là suy nghĩ cho danh dự của gia tộc Hàn Băng chúng ta. Ngươi dù sao cũng là Đại tiểu thư của gia tộc Hàn Băng chúng ta, lại cất giấu một người đàn ông tại bên trong khuê phòng của mình. Nếu như truyền ra ngoài, ngươi bảo gia tộc Hàn Băng chúng ta phải để mặt mũi ở nơi nào?"
"Đánh rắm!"
Băng Như Ngọc nhổ nước bọt.
"Ngươi đừng làm bộ làm tịch trước mặt ta. Ngươi đừng cho là ta không biết những tính toán nhỏ nhặt trong lòng ngươi. Không phải vì ta cự tuyệt lời cầu hôn của em họ ngươi nên ngươi âm thầm giở trò trong bóng tối hay sao! Đại bá, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn giúp hắn hay sao?"
Băng Trạm cười lạnh một tiếng, nói:
"Băng Như Ngọc, ngươi không cần giả vờ. Trong biệt viện của ngươi có đàn ông hay không thì chỉ cần cho chúng ta vào xem là biết ngay. Ta nghĩ đó cũng không phải việc gì khó chứ? Còn không mau tranh thủ thời gian mở cửa cho chúng ta"
Đôi bàn tay trắng như phấn của Băng Như Ngọc nắm chặt, bên trong ánh mắt toát ra ngoài một vẻ bối rối.
"Ngươi bảo ta mở cửa thì ta liền phải mở sao? Ngươi dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta? Nếu ta không mở thì ngươi có thể làm gì được ta?"
"Hừ! Đại bá, nàng chỉ là đang lấp liếm mà thôi. Người của ta quả thật đã nghe thấy trong biệt viện của nàng có nam nhân, chỉ cần vào bên trong kiểm tra là chúng ta có thể tìm ra được chứng cứ."
Đám người Đại bá Băng gia gật gật đầu.
"Không sai, Băng Như Ngọc, nếu như ngươi muốn chứng minh sự trong sạch của ngươi, thế thì liền mở cửa lớn để cho chúng ta vào xem một lát."
Băng Như Ngọc nghiến chặt hàm răng, một mặt không phục!
"Đại bá, ta thân là nữ nhân, làm sao có thể bị nhiều nam nhân như các ngươi tra phòng? Việc này nếu như truyền ra ngoài thì ta còn có mặt mũi gì nữa?"
"Cái này...."
Đại bá nhíu mày một xíu, chợt mở miệng nói:
"Như vậy đi, sau khi ngươi mở cửa, chỉ có ta cùng hai vị trưởng lão vào xem. Nếu có gì dị thường mà nói, chúng ta tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện bỏ qua cho ngươi. Nhưng mà nếu như không có gì dị thường mà nói, ngươi cứ yên tâm, Đại bá nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi muốn làm sao thì chúng ta cũng có thể đáp ứng cho ngươi."
"Vậy nếu như ta lựa chọn giết Băng Trạm thì sao?"
Băng Như Ngọc thay đổi ngữ khí, vô cùng lạnh như băng, trong ánh mắt cũng hoàn toàn khủng bố, để không ít người đều hít vào một ngụm khí lạnh. Nhất là Băng Trạm, trong ánh mắt càng hiện ra một vệt thần sắc hốt hoảng.
Mặc dù là thủ hạ của hắn tình báo cho hắn, nhưng mà tại trước khi không có chân chính xác nhận, hắn cũng không dám tùy tiện xác nhận trong phòng Băng Như Ngọc có người. Ngộ nhỡ nếu như không có người, chẳng phải là mình sẽ ợ ra rắm sao?
Lúc này, Đại bá quay đầu nhìn lướt qua Băng Trạm, chợt mở miệng nói:
"Băng Trạm, ngươi cũng nghe được yêu cầu của Băng Như Ngọc rồi! Chuyện này là do ngươi tạo ra, hiện tại ta giao cho ngươi tới chọn. Phải chăng muốn lựa chọn mở cửa lớn biệt viện của Băng Như Ngọc ra? Nếu như ngươi từ không nói có, bịa đặt sinh sự mà nói, vậy bây giờ ngươi liền có thể lập tức đình chỉ! Nhưng nếu như ngươi xác nhận chuyện này là thật, cũng có thể lựa chọn tiếp tục, ta ủng hộ ngươi! Tuy nhiên kết cục ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ."
"Cái này...."
Sắc mặt Băng Trạm bỗng có chút khó coi, hắn hoàn toàn không nghĩ đến ả kia còn có một chiêu này! Hắn hiện tại đâm lao phải theo lao, nếu như hiện tại lựa chọn lui ra, khẳng định sẽ bị mọi người trong gia tộc chế giễu, mà các trưởng bối cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình, dù sao thì cũng đã náo ra động tĩnh lớn như vậy.
Thế nhưng mà nếu như không rời khỏi, nói không chừng sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho mình.
Thứ khác không nói nhiều, ngộ nhỡ trong phòng kia thật không có đàn ông, Băng Như Ngọc khẳng định sẽ cắn chết mình, đến khi đó, coi như thật là ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, vừa bồi phu nhân lại thường binh lính.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là hắn có chút không yên lòng, dù sao chuyện này là thủ hạ của hắn hồi báo cho hắn, mà không phải là hắn tự mình biết được! Nếu như trước đó hắn chính là người đứng bên ngoài tường, vậy hắn sẽ không do dự chút nào lựa chọn mở cửa.
Hắn nhỏ giọng hướng về phía thủ hạ của mình hỏi:
"Ngươi thật sự xác định trong biệt viện của Băng Như Ngọc có đàn ông hay sao?"
"Báo cáo Thiếu gia, thuộc hạ xác định cùng khẳng định. Thuộc hạ nghe được rõ nàng ẩn giấu một người đàn ông bên trong phòng của mình. Nàng còn nói muốn lấy cho tên kia cuốn sách gì đó. Không phải trên tay nàng đang cầm mấy cuốn sách gì đó hay sao?"
Trong lòng Băng Như Ngọc chột dạ, mà khóe miệng Băng Trạm thì giương nhẹ!
"Tốt! Ta tin tưởng ngươi một lần. Nhưng mà ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu như tình báo của ngươi có sai lầm, Băng Như Ngọc muốn giết ta, thì người đầu tiên phải chết chính là ngươi."
"Đại thiếu gia yên tâm, xem như thuộc hạ có ngốc cũng không có thể đem tính mạng của mình ra đùa giỡn. Ngài cứ yên tâm lựa chọn mở cửa đi!"
"Tốt!"
Nói xong, Băng Trạm lần nữa mở miệng nói:
"Đại bá, ta đã quyết định muốn mở cửa lớn của Băng Như Ngọc, ta tin tưởng trong phòng của nàng khẳng định ẩn giấu một nam nhân xa lạ. Ta nhất định phải vạch trần chân tướng chuyện này cho gia tộc Hàn Băng chúng ta!"
"Tốt! Băng Như Ngọc, ngươi mở cửa lớn ra đi! Bằng không, tất cả mọi người ở đây đều sẽ không tin tưởng ngươi!"
Băng Như Ngọc nghiến chặt hàm răng, nàng vốn là muốn cự tuyệt, thế nhưng mà nàng thật không có bất kỳ biện pháp nào để cự tuyệt!
Nhiều trưởng bối như vậy đang ở đây, nếu như lại bày vẽ tiếp khẳng định sẽ càng bị Băng Trạm nhằm vào! Đến lúc đó mới thật sự là không còn biện pháp nào.
Tuy nàng cực kỳ oán hận Băng Trạm, nhưng mà bây giờ nàng cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành phải đáp ứng.
"Tốt a! Nếu như vậy thì ta sẽ mở cửa."
Nói xong, nàng quay người, chuẩn bị mở ra cửa lớn!
Lúc này, nàng chỉ có thể cầu nguyện Lăng Tiêu đã nghe được động tĩnh bên ngoài, sau đó tìm nơi nàng trốn đi. Nói như vậy, tràng nguy cơ hôm nay còn có thể bị hóa giải!
Tuy nhiên, sự thật chứng minh là nàng suy nghĩ nhiều!
Khi nàng mở ra cửa lớn biệt viện, thế mà Lăng Tiêu đang ngồi tĩnh toạ ở trong sân tu luyện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận