Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 405: Tập kích người ở dưới ánh trăng.

Lúc chạng vạng tối, một số Tiên thú tồn tại trong bóng tối chậm rãi đi ra khỏi hang, bắt đầu kiếm ăn.
Sáng sớm, chim chóc liền bay đi bắt côn trùng kiếm ăn, nhưng một khi bóng đêm chính thức buông xuống thì những Tiên thú kia hung mãnh kia sẽ dốc hết toàn lực kiếm mồi, khi đó bọn nó cũng chỉ như nằm đợi sẵn trên thớt gỗ mà thôi!
Trong rừng rậm mờ tối, một con Thiểm Điện Báo màu đen, lặng lẽ từ trên đại thụ leo xuống.
Nó toàn thân đen nhánh, chỉ có một nhúm lông ở giữa trán, tạo thành hình tia chớp trắng muốt.
Đây là lí do nó lại có tên là Thiểm Điện Báo, nhưng đó chỉ mới là 1 điểm!
Một điểm khác, chính là tốc độ nó vô cùng nhanh, nghe nói rất ít người nhìn thấy nó rõ ràng, sau khi gặp thì càng hiếm người bắt được nó!
Thiểm Điện Báo là một Tiên thú cấp một, lực sát thương không lớn, nhưng ỷ vào tốc độ không có gì sánh kịp, lại làm cho giá trị của nó có thể so với Tiên thú cấp hai!
Nghe nói, sau khi hấp thu Linh Hạch của nó, đối với người tu luyện công pháp thuộc tính Phong, hiệu quá sẽ tăng lên rất nhiều.
Thiểm Điện Báo bước đi giữa rừng cây, ánh mắt cao ngạo đến cùng cực!
Lúc này vẫn chưa phải là buổi tối, Tiên thú cường đại hơn còn chưa hề đi ra, ở đây không thể có thứ gì đủ sức uy hiếp nó!
Vả lại, cho dù có xuất hiện nguy cơ thì nó cũng có thể dễ như trở bàn tay mà từ trong tay đối phương tẩu thoát.
Bỗng nhiên ngay lúc đó, nó dường như cảm ứng được gì đó, liền dừng bước, ánh mắt hướng về phía trước liếc qua.
Hai mắt của nó rất nhạy cảm, có thể thấy rõ ràng, bên trong góc tối kia, có một bóng người toàn thân mặc đồ trắng đang đứng ở đó, nhìn hình thể, thì chính là một tu sĩ nhân loại.
Thời điểm nhìn thấy lần đầu tiên nó cũng chỉ là có chút kinh ngạc, những chỉ phút chốc, ánh mắt một lần nữa lại khôi phục vẻ lạnh nhạt vốn có, thậm chí là lãnh ngạo.
Chỉ là một tên tu sĩ nhân loại mà thôi, đến cái mông của nó cũng không thể sờ được, có gì mà phải sợ!
Bất quá, nó cũng sẽ không ngu xuẩn hướng về phía trước mặt đối phương mà chạy đến.
Ngáp dài một cái, Thiểm Điện Báo quay người hướng về một phương hướng khác bỏ đi.
Nhưng ngay lúc này, tu sĩ kia bất ngờ động thủ!
Tốc độ của hắn rất nhanh, vô cùng lặng lẽ nhưng cũng nhanh như thỏ, chỉ chuyển người một cái, trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh Thiểm Điện Báo.
Thiểm Điện Báo lông tóc nhanh chóng dựng đứng cả lên, nó không hề nghĩ tới việc tốc độ của đối phương lại có thể nhanh như vậy, với tốc độ này, chỉ sợ thực lực của đối phương so với Địa Tiên còn mạnh hơn a!
Ngay lập tức, Thiểm Điện Báo toàn lực gia tăng tốc độ, chuẩn bị chạy trốn.
Tốc độ của Thiểm Điện Báo nhanh đến mức làm cho người giận sôi, chỉ trong phút chốc, liền vọt đi hơn 10 ngàn mét!
Nhưng ngay lúc này, phía trước Thiểm Điện Báo lại đột nhiên nhảy ra một bóng người khác.
Trước có ngăn cản, phía sau có truy binh, làm hung tính của Tiên thú Thiểm Điện Báo ngay lập tức bị kích phát ra.
Nó hống lên một tiếng, mở ra cái miệng lớn đỏ như chậu máu, hướng thẳng đến cổ họng của đối phương mà xông tới.
Nhưng dường như là cùng một lúc, sau lưng nó cũng bạo phát ra một cỗ lực lượng càng cường đại cùng bén nhọn hơn rất nhiều.
Lực lượng này vừa xuất ra, gần như là không người nào có thể cùng sánh bằng.
Oanh _ _ _!
Một kích cực mạnh, thân thể Thiểm Điện Báo trực tiếp bị xé nát.
Phanh _ _ _!
Đang ở giữa không trung, Thiểm Điện Báo trực tiếp bị đánh nổ thành một đám sương máu!
Máu tươi bắn tung tóe ở phía trước bóng người kia, Linh Hạch tản ra ánh sáng lờ mờ màu xanh lục tức thì rơi thẳng xuống đất.
Sau một khắc, trong rừng rậm vang lên một tiếng hét như đâm rách bầu trời!
"Lăng Tiêu! Ta hận ngươi đến chết đi được! !"
Lăng Tiêu vẻ mặt lạnh nhạt, đi lên phía trước, từ trên lớp lá rụng dày đặc, nhặt lên viên Linh Hạch kia, hoàn toàn không có chút phản ứng nào trước mặt Hỏa Linh.
Ngay lúc này, Hỏa Linh trên dưới toàn thân đều là máu tươi, đầy mùi tanh tưởi, thậm chí còn có cả chất thải bắn ra từ trong bụng Thiểm Điện Báo, làm cho người cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Hỏa Linh tức giận dậm chân.
"Ngươi không thể ra tay nhẹ một chút được sao? Nhất định phải làm toàn thân ta bị vấy bẩn thành thế này sao? Ngươi... ngươi là tên khốn kiếp!"
Lăng Tiêu vươn tay ra, đưa Linh Hạch lên, nói:
"Nếu như lúc nãy ta không xuất thủ, lấy thực lực của ngươi nhất định sẽ bị Thiểm Điện Báo đánh bị thương! Ngươi nên cảm tạ ta chứ không phải đối với ta gào thét như thế."
"Mặt khác, viên Linh Hạch này là Linh Hạch của Thiểm Điện Báo, tương đối quý hiếm, thậm chí so với Tiên thú cấp hai bình thường còn mạnh hơn, cho nên ta sẽ thu của ngươi một gốc 8000 năm Tiên Liên!"
Hỏa Linh thở phì phò một tay bắt lấy Linh Hạch từ trong Lăng Tiêu, hung hăng trừng mắt.
"Thu cái đầu của ngươi! Ngươi khiến cho trên dưới toàn thân ta làm thành thế này, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ! Ngươi ngược lại tìm ta lấy tiền, làm gì có chuyện đó! Linh Hạch này coi như là ngươi bồi thường cho tổn thương tâm linh của bổn tiểu thư."
Mắng xong, nàng hướng thẳng đến nơi xa mà bỏ đi.
Lăng Tiêu không khỏi nhíu mày.
"Nữ nhân, thật sự là động vật đầy phiền phức a!"
Nói xong, hắn cũng xoay người về hướng của Hỏa Linh mà đuổi theo.
Cô gái này mặc dù có chút tính khí công chúa, nhưng là, khoan hãy nói, nàng lại giống như một cái kho vàng nhỏ di động, gần như loại thiên tài địa bảo gì nàng cũng có.
Tại thượng giới, thiên tài địa bảo so với ở hạ giới nhiều hơn gấp mấy ngàn tỷ lần.
Nơi này Linh khí dồi dào, cho dù là một cây cỏ, ngưng tụ, hấp thu đến một thời gian nhất định, đều sẽ mở ra linh tính, triển khai tu luyện, hấp thu tinh hoa Nhật Nguyệt, còn có thiên địa Linh khí.
Nhưng mà mặc dù nói thượng giới thiên tài địa bảo không ít nhưng những vật Hỏa Linh có thể có trong tay thế này cũng thật sự là rất rất nhiều!
Với lại, cũng đều là vượt qua năm ngàn năm trở lên!
Nàng ta không phải là một tán tu bình thường, tán tu bình thường không có khả năng có khoản tài phú lớn như vậy.
Nhưng nếu như thân phận của nàng cao quý, như vậy thì nàng ta có thân phận gì?
Lăng Tiêu trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ ra điều gì.
Đi tới đi lui, lại đã đến bên cạnh một hồ nước.
Trong rừng rậm Bắc Hoang, loại hồ nước như thế này không ít. Dù sao cũng là thượng giới, phong thuỷ luôn luôn không thiếu!
Đột nhiên, ngay tại thời điểm Lăng Tiêu vừa mới đi tới bên hồ, hai mắt không khỏi nhìn đến sững sờ.
"Ơ!"
Giờ phút này, ở chân trời phía Đông, mặt trăng cùng vài ánh sao cũng vừa mới ló dạng.
Ánh trăng lạnh lẽo trong vắt, rơi nghiêng xuống dưới, chiếu rọi ở trên mặt nước.
Trên mặt nước, ánh trăng theo sóng dập dờn, mà Hỏa Linh, cũng không biết từ lúc nào đã sớm trút bỏ toàn bộ áo quần, nhảy vào trong hồ nước.
Giờ phút này, cảnh xuân đều thu hết vào trong mắt Lăng Tiêu không rơi xuống nửa phần!
Mấy giây sau, toàn bộ trong rừng rậm lại lần nữa vang lên một tiếng hét kinh thiên động địa.
"Aaa... !"
Một tiếng này so với lúc nãy càng chấn động cùng kinh dị hơn, nhất thời đều khiến cho rất nhiều dã thú trong rừng rậm trực tiếp bị dọa khiếp sợ chạy trốn tứ phía.
Bọn nó còn tưởng rằng ở đây đang có Tiên thú cao giai cường đại đi ra nữa a!
Chỉ có Lăng Tiêu mới biết được trước mắt xảy ra chuyện gì!
Hỏa Linh co quắp ở trong hồ nước, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, hai mắt như muốn phun lửa, cơn giận của nàng đã lên đến đỉnh điểm.
"Lăng Tiêu! Ngươi, cái tên lưu manh thối tha này! Ngươi là tên khốn kiếp! ! Tên dê xồm háo sắc biến thái! Ngươi đi chết đi!"
Vừa nói, nàng vừa từ trong hồ kéo lên một đoàn bóng nước, lấy Linh khí bao trùm lại, mang theo khí thế hung hăng đánh tới Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhíu mày, ánh mắt khẽ nhúc nhích, trước mặt liền xuất hiện một vòng phòng hộ cương khí trong suốt không màu, đem bóng nước cản lại bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận