Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 409: Mạnh lên.

Một tiếng chim ưng rít gào, mang đến cho mọi người chấn động thật lớn!
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, một đầu Thần Điêu to lớn đang lượn vòng ở trên bầu trời, phảng phất như đang tìm kiếm con mồi!
Rất nhanh, thị giác bén nhạy của nó liền phát hiện bọn người Lăng Tiêu ở phía dưới.
Lập tức, nó rít lên một tiếng, thân thể dài ngàn mét giống như sao băng lao xuống!
Cảm nhận được uy áp phô thiên cái địa kia, sắc mặt mọi người toàn bộ đều toát ra vẻ cực kỳ hoảng sợ!
"Cái này... Đây là...."
"Tiên thú cấp bốn!"
Mọi người đã sớm bị dọa cho bể mật gần chết! Trong đó có một ít tu luyện giả cấp thấp càng bị dọa đến trực tiếp tè ướt nhẹp trong quần.
Mặc dù tâm lý Hỏa Linh viễn siêu người thường, thế nhưng giờ phút này, nếu không phải nàng đang đứng bên cạnh Lăng Tiêu, chỉ sợ cũng phải hoảng sợ đến tè ra như bọn kia mất thôi.
Mặc dù như thế, giờ phút này, hai chân của nàng cũng như nhũn ra, có một loại cảm giác muốn chạy nhưng chạy không được vậy.
Ở trước mặt cường giả chân chính thì người thực lực yếu kém đến cơ hội chạy trốn cũng không có!
Thời khắc tuyệt vọng, Miêu Phượng Vũ chợt cười lên ha hả.
"Ha ha ha....."
"Lăng Tiêu, ngươi muốn giết ta nhưng lại không nghĩ tới, hôm nay, cũng là ngày tận thế của ngươi a! Tiên thú cấp bốn, thực lực đã vượt lên cấp Thiên Tiên! Ta cũng không tin, ngươi còn có thể chống cự được nữa!"
Sắc mặt của nàng, biến đổi có chút dữ tợn.
"Muốn chết mọi người thì cùng chết! Người nào cũng đừng hòng sống sót một mình!"
Lăng Tiêu sắc mặt thờ ơ đến cùng cực, giống như lời của Miêu Phượng Vũ chỉ như là một cái đánh rắm mà thôi.
"Chết, sẽ chỉ là một mình các ngươi!"
Miêu Phượng Vũ khẽ giật mình, chợt cười lạnh nói:
"Ngươi không phải muốn nói ngươi có thể ở dưới tay Tiên thú cấp bốn mà trốn thoát chứ? Thật quá ngu xuẩn! Trước mặt nó, không người nào có thể chạy trốn, chúng ta toàn bộ đều phải chết ở chỗ này!"
Lăng Tiêu lại một lần nữa mở miệng nói:
; "Ta nói, chết chỉ có các ngươi!"
"Ngươi thật sự là quá mức ngu xuẩn rồi, ngươi thật...."
Miêu Phượng Vũ nhếch miệng cười lạnh, nhưng lời nói mới vừa vặn nói được một nửa, nàng trong nháy mắt liền sững người.
Không chỉ một mình nàng mà tất cả mọi người ở xung quanh cũng đồng dạng hoá đá ngay tại chỗ!
Sau khi con Thần Điêu to lớn chậm rãi hạ xuống, thân thể cũng từ từ thu nhỏ lại dần, cuối cùng hóa thành một con chim ưng nho nhỏ bình thường rơi xuống trên bờ vai Lăng Tiêu!
Đây là chuyện gì vậy?
Toàn bộ rừng rậm, yên tĩnh như một vũng nước đọng, chỉ còn tiếng gió thổi qua.
Tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt ngơ ngác, não bộ cũng đã sụp đổ đến mức không thể nào suy nghĩ được nữa, nhịp tim bọn hắn cũng như vượt ra khỏi ngưỡng bình thường.
Tiên thú cấp bốn thế mà rơi xuống trên bờ vai Lăng Tiêu, giống như là thú nuôi của hắn.
Có lầm hay không? Đây chính là Tiên thú cấp bốn a! Đây không phải là chó hay mèo gì đâu a!
Tiên thú, cấp bốn đã đủ để miểu sát Thiên Tiên cấp thấp, thậm chí ngay cả Thiên Tiên cao giai gặp được nó cũng phải cực kỳ cẩn trọng mà đối phó!
Bọn Tiên thú cấp bậc này, đã có đầy đủ linh trí, ngoài ra còn có ngạo khí, dường như không thể nào bị con người thuần phục!
Tiên thú cấp bốn, bọn chúng rất cao ngạo!
Nhưng bây giờ, nó thế mà lại giống như một con con mèo nhỏ ngoan ngoãn bám trên bờ vai Lăng Tiêu, thậm chí còn dùng cái đầu nhỏ của nó cọ sát vào khuôn mặt tuấn tú của Lăng Tiêu, phảng phất là hướng về hắn mà ra vẻ nũng nịu.
Trời đất ơi!
Cái thế giới này thật là điên rồi sao?
Lăng Tiêu vuốt ve đầu của con Thần Điêu.
"Không nghĩ ra ngươi lại trưởng thành nhanh như vậy, trong thời gian ngắn như vậy, ngươi đã phát triển đến mức này!"
Hắn cũng không nghĩ tới, ở chỗ này thế mà gặp lại Thiểm Điện Điêu!
Thiểm Điện Điêu cùng Thiểm Điện Báo đều là Tiên thú thuộc tính Phong, lúc trước đi đến thượng giới, nó cùng Thiểm Điện Báo hẳn không sai biệt lắm, thế nhưng giờ phút này, nó đã trở thành Tiên thú cấp bốn, loại tốc độ tiến giai này, cho dù là Lăng Tiêu cũng nhịn không được phải tán dương nó một câu.
Thiểm Điện Điêu giống như nũng nịu, nhẹ nhàng kêu lên vài tiếng giống như là tiếng của trẻ sơ sinh.
Tình cảnh này, càng làm mọi người sụp đổ, không cách nào tiếp nhận được!
Thực lực bản thân Lăng Tiêu đã cường đại đến mức yêu nghiệt, căn bản không người nào có thể tuỳ tiện chống lại hắn, nhưng bây giờ, hắn thế mà lại còn có một con thú nuôi Tiên thú cấp bốn!
Loại chuyện như thế này ai có thể chịu đựng được a!
Một cảm giác tuyệt vọng như vực sâu bao phủ trong lòng cả mấy người.
Miêu Phượng Vũ, càng triệt để co quắp ngồi xuống, mặt mũi tràn đầy sự tuyệt vọng!
Nàng giờ phút này, thật sự là hối hận tới cực điểm.
Nàng tại sao lại muốn cùng Lăng Tiêu là kẻ thù! Nếu như trước đó, nàng không cùng Lăng Tiêu đối nghịch, giờ phút này, cũng không cần phải chết ở đây.
Hối hận đặt thật sâu trong tim Miêu Phượng Vũ, để cho nàng ngay cả hít thở cũng cực kỳ khó khăn!
Lăng Tiêu vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Thiểm Điện Điêu, nói:
"Đi đi! Giết bọn chúng!"
Thiểm Điện Điêu rít lên một tiếng, thân thể trong nháy mắt hóa thành một đạo tàn điện, nhanh chóng lướt qua mấy người đối diện.
Lần nữa trở lại trở lại trên vai Lăng Tiêu, cả nhóm người Miêu Phượng Vũ đều đã tử vong!
Giờ phút này, Hỏa Linh nhịn không được nữa, bất thình lình run rẩy một chút.
Ông trời ơi, hắn cuối cùng lại cùng một con quái vật ở chung một chỗ a!
Tận đến giờ phút này, nàng mới hiểu được rõ ràng, vì cái gì mà Lăng Tiêu lại chướng mắt với mình!
18 tuổi đã có thể đạt tới thực lực nghịch thiên như thế, vượt qua cấp độ Thiên Tiên, còn sở hữu một con thú nuôi Tiên thú cấp bốn thực lực cũng đã viễn siêu Thiên Tiên!
Gia hỏa này, hắn cũng là một con quái vật a!
Ở trước mặt hắn, Hỏa Linh cảm thấy cho dù những hoàng tử dòng chính của Hoàng thất Đại Chu, chỉ sợ thực lực cũng không thể so sánh được với sự cường đại của hắn.
Thực lực của những hoàng tử kia có thể so với Lăng Tiêu mạnh hơn một chút, nhưng tài nguyên của bọn họ thì không biết so với Lăng Tiêu thì nhiều hơn gấp bao nhiêu lần!
Mà Lăng Tiêu thì chỉ là một người bình thường a!
Nếu như Lăng Tiêu cũng là người của Hoàng Tộc Đại Chu, cũng là huyết mạch dòng chính Hoàng thất Đại Chu, hắn so với những người kia cũng chưa chắc kém hơn.
Thậm chí... hắn hiện giờ cũng có thể được coi là Đại La Kim Tiên!
Giờ phút này, Hỏa Linh đột nhiên cảm thấy mình buồn cười đến cỡ nào!
Nàng nhịn không được lắc đầu, tự giễu nói:
"Lăng Tiêu, ta vẫn cho là đã nhiều lần gặp qua thiên tài trên cái thế giới này, thế nhưng thẳng đến khi nhìn thấy ngươi, ta mới biết được, ta sai rồi! Ngươi mới là thiên tài chân chính!"
Lăng Tiêu sắc mặt lạnh nhạt nói:
"Thiên tài sao, chữ thiên tài này, còn không xứng với ta!"
Hỏa Linh không khỏi trợn trắng mắt.
"Uy! Khen ngươi một chút, ngươi cũng đừng vểnh cái đuôi lên trời như vậy a!"
Lăng Tiêu biết cho dù mình có nói gì nữa thì Hỏa Linh cũng sẽ không tin tưởng, mà cũng không cần phải giải thích quá nhiều.
"Được rồi, hai người chúng ta tách ra đi! Ta muốn bắt đầu luyện đan! Ngươi muốn đi săn bắt Tiên thú, thì cứ tự mình đi săn tiếp đi!"
Gương mặt Hỏa Linh lúc này nhịn không được hung hăng co quắp một chút.
"Ngươi còn là một Luyện Đan Sư?"
"Thế nào! Không được sao?"
"Ách... Không có!"
Hỏa Linh giờ phút này thật sự là hoàn toàn câm nín!
Mọi người đều biết, Luyện Đan Sư là bởi vì thiên phú không tốt, mới không thể không đi luyện đan, tu luyện giả bình thường sẽ quả quyết không đi luyện đan, bởi vì nếu như vậy sẽ cản trở trên diện rộng là chậm đi tiến độ tu luyện.
Thế nhưng là Lăng Tiêu, không chỉ yêu nghiệt như thế, thiên phú cùng thực lực đều ở mức đỉnh phong, thế mà còn biết luyện đan nữa!
Hắn có còn cho người khác sống không chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận