Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 946: Áp Bách

Tuy rằng sức mạnh của Lăng Tiêu là không hạn chế, nhưng mà chỉ trong một cái chớp mắt kia, hắn cũng hao phí tâm huyết cực lớn mới có thể đem chiêu thức của đối phương đẩy ngược lại.
Trong chốc lát này, hắn cũng bị không ít vết thương nhẹ.
Giang Thần phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt trở nên càng thêm lạnh băng. Hắn nắm chặt nắm tay, ánh mắt tràn ngập sát ý lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Lăng Tiêu nơi xa!
Thiên phú của Lăng Tiêu đã làm hắn khiếp sợ, tuy rằng là kẻ địch, nhưng giờ phút này hắn cũng không có chút khinh thường nào đối với Lăng Tiêu! Tiểu tử này có tiền đồ không thể hạn lượng, hôm nay mình đã đắc tội hắn, hơn nữa hắn cùng Giang gia cũng đã trở thành thù địch. Cho dù như thế nào cũng phải giết chết tiểu tử này, nói không thì về sau không chỉ riêng hắn mà toàn bộ Giang gia cũng sẽ bị Lăng Tiêu giết sạch.
Giang Thần vẫn giữ sát ý không thể địch nổi, lạnh lùng nói:
“Hảo tiểu tử, vậy mà có thể đánh với ta tới trình độ này. Nếu như đổi thành người khác mà nói chỉ sợ đã sớm chết, ngay cả cặn bã cũng không còn! Vậy mà ngươi lại có thủ đoạn như vậy, khó trách bọn người Giang Lâm sẽ chết ở trên tay ngươi. Tuy nhiên ngươi không cần quá đắc ý, may mắn của ngươi đến đây là dừng lại. Hôm nay, ta phải giết ngươi.”
Lăng Tiêu không để ý đến hắn, nhưng mà sắc mặt lại là hết sức chăm chú, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.
Người này cũng không phải là kẻ địch đặc biệt mạnh mẽ gì, tuy nhiên thực sự đáng tiếc chính là thương thế của hắn hiện còn chưa có khôi phục, nếu cứ cùng đối phương đánh tiếp như thế này thì mình chỉ có thể mệt chết.
Hít sâu một hơi, hắn lựa chọn chủ động xuất kích, không hề bị động tiếp chiêu nữa. Hiện tại nếu hắn liều chết thì cũng có cơ hội nhất định có thể giết chết Giang Thần, nhưng mà như vậy với hắn mà nói là quá mạo hiểm. Hơn nữa không chỉ là mạo hiểm, cho dù có đánh chết Giang Thần thì bọn thủ hạ của hắn cũng sẽ ùa lên bao vây mình!
Tuyệt đối không thể mạo hiểm lớn như vậy.
Hiện tại chỉ có thể dây dưa với hắn. Dù sao mình có được năng lượng không hạn chế, chỉ có cùng hắn kéo dài thời gian thì thực lực của hắn liền sẽ bị dần dần tiêu hao xuống, phần thắng của mình cũng có thể đề cao lên một ít. Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, nếu lại chờ một lát thì bọn người Mạc trưởng lão sẽ tới đây, đối với mình mà nói thì trận nguy cơ này liền có thể coi như là được giải trừ.
Đôi tay hắn nhanh chóng kết ấn, dưới chân dậm một cái, mặt đất trong nháy mắt hình thành một bộ trận pháp, tản mát ra quang mang màu xanh đen, đem hắn bao vây ở trong đó.
Sau khi Giang Thần thấy được một màn này thì bỗng cười lạnh một tiếng.
“Nhãi ranh, thật đúng là muốn tìm chết mà! Vậy mà dám chủ động ra tay đối với ta, có chút thú vị. Nếu nói như vậy, ta đây liền đại phát từ bi chơi với ngươi hai chiêu, hy vọng ngươi sẽ không chết quá nhanh.”
Giọng nói vừa dứt, Lăng Tiêu bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
“Hả? Sao lại thế này?”
Đồng tử Giang Thần co rụt lại, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, vậy mà tốc độ của Lăng Tiêu trong thời gian một cái chớp mắt đã gia tăng lên rất nhiều lần. Nhanh đến nỗi lấy thực lực của hắn đều nhìn không rõ ràng. Phải biết rằng, hắn đường đường chính là cường giả Sáng Thần cảnh còn cao hơn một cấp bậc so với Lăng Tiêu! Vậy mà không có thấy rõ ràng tốc độ của Lăng Tiêu, điều này quả thực là vớ vẩn.
“Không tốt!”
Hắn còn không kịp khiếp sợ thì đã cảm nhận được một cổ năng lượng cực kỳ mạnh mẽ đi tới bên trái của mình. Hắn không dám có chút đắc ý nào, lập tức thi triển phòng ngự tới chống cự thế tiến công của Lăng Tiêu.
Tuy nhiên, làm hắn không nghĩ tới là hắn vừa mới ra tay phòng ngự bên trái, bên phải lại truyền tới một đạo công kích, đá vào huyệt Thái Dương của hắn. Nếu không phải bởi vì mình có cương khí hộ thể, một chiêu vừa rồi kia là có thể đủ làm hắn trực tiếp chết thẳng cẳng.
“Đáng chết!”
Giang Thần nhịn không được mắng một tiếng, vừa rồi vậy mà hắn không có thấy rõ ràng động tác của Lăng Tiêu. Hắn đầu tiên ra giả chiêu làm mình cho rằng hắn muốn công kích bên trái, kết quả thì sao? Hắn ngược lại chạy tới bên phải, nhất thời đánh trúng mình. Tiểu tử này quá giảo hoạt, thủ đoạn cũng vô cùng cao minh.
Phương thức công kích vừa rồi của hắn hẳn là có gia trì trận pháp nào đó? Thế mà có thể gia tăng tốc độ bản thân mạnh mẽ như vậy, cái trận pháp này chỉ sợ cũng không phải là hạng tầm thường. Tuy nhiên trận pháp mạnh mẽ như vậy khẳng định sẽ có tác dụng phụ nhất định, hoặc là thời gian ngắn không thể sử dụng tiếp, hoặc là sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với người sử dụng.
Cho dù là loại tác dụng phụ nào, đối với Lăng Tiêu mà nói thì hắn đều không thể sử dụng cái trận pháp này lâu dài, nói cách khác hắn chẳng phải là thiên hạ vô địch!
Sau khi suy xét kỹ điều này, Giang Thần lập tức điều khiển cương khí trong cơ thể mình hóa thành vòng phòng hộ linh khí, bảo hộ chặt chẽ mình ở trong đó!
Lăng Tiêu công kích nhanh như tia chớp, không ngừng đập vào ở phía trên vòng phòng hộ của đối phương, nhưng lại không thể gây ra chút thương tổn nào cho đối phương.
Tuy nhiên hắn cũng đã sớm đoán được loại tình huống này. Hắn hiện tại còn bị thương ở bên trong, thực lực chỉ có thể phát huy ra một nửa bình thường, lực công kích đã suy giảm lớn, huống chi thực lực của đối phương còn cao hơn hắn tới một cái đại cảnh giới. Nếu hắn có thể đánh bại vòng phòng ngự của đối phương thì đó mới là chuyện lạ đấy.
Tuy nhiên hắn chỉ cần làm được điều này là đủ rồi, chỉ cần đối phương thi triển vòng phòng ngự, liền không có khả năng có nhiều tinh lực quay lại đánh mình! Nói như vậy mình có thể dựa vào không ngừng công kích, duy trì trạng thái trước mắt, khiến cho hai người đều không bị thương.
Trận pháp vừa rồi hắn sử dụng kỳ thật chính là trận pháp thuộc tính phong chuyên môn dùng để tăng lên tốc độ! Cái trận pháp này cũng đích xác không phải trận pháp hoàn mỹ thần thánh gì! Cái trận pháp này có khuyết điểm duy nhất chính là mỗi phút mỗi giây đều cần tiêu hao lượng linh khí thật lớn để chống đỡ, duy trì trận pháp.
Nếu như tu sĩ Thí Thần cảnh tầm thường sử dụng cái trận pháp này mà nói, cho dù không có chịu bất kỳ thương tổn gì, thực lực đạt đỉnh, chỉ sợ một lát đều đã không chịu nổi.linh khí sẽ bị khô kiệt!
Nó gây tiêu hao quả thực là quá lớn.
Tuy nhiên đáng tiếc chính là Lăng Tiêu có linh khí không có hạn chế, cho nên hắn cũng có thể sử dụng một chiêu này không hạn chế.
Giang Thần tránh ở bên trong vòng phòng hộ, mặt đều biến thành màu đỏ tím. Dựa theo đạo lý bình thường mà nói, Lăng Tiêu đã sớm không còn lực lượng, chiêu này cũng sẽ phải dừng lại. Thế nhưng hiện tại xem ra thì tốc độ công kích của Lăng Tiêu hoàn toàn không có yếu bớt chút nào. Không chỉ là như thế, hắn mơ hồ có cảm giác tốc độ của Lăng Tiêu giống như còn tăng lên không ít nữa.
Đây là đang đùa giỡn mình sao? Đối phương thật sự chỉ là một tu sĩ Thí Thần cấp sao? Hắn làm sao có thể huyền huyễn như vậy được?
Sau khi hít sâu một hơi, hắn đã quyết định chủ ý, không thể cứ tiếp tục tiêu hao lẫn nhau như vậy.
Tuy rằng hắn chỉ cần tránh ở bên trong vòng phòng hộ này liền sẽ không chịu bất kỳ thương tổn gì, nhưng xung quanh càng ngày càng tụ tập nhiều người. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn phải vứt hết mặt mũi đi.
Hơn nữa, từ một góc độ khác mà nói, hắn cũng không có linh khí vô hạn như Lăng Tiêu vậy, làm sao đánh cùng người ta chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận