Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 905: Cao Thủ Thí Thần Cảnh

Nhân mã hai bên rất mau đã tới phía trên đường biên giới, người của các gia tộc cũng đều tề tựu ở đây.
Không phải là bọn họ không muốn trực tiếp giết vào lãnh địa gia tộc Hàn Băng, mà chính là vì bọn họ nắm chắc tuyệt đối chiến thắng, cho nên bọn họ không có thèm tự mình chủ động đi vào, bọn họ muốn để người của gia tộc Hàn Băng ra nghênh tiếp, như vậy mới có thể biểu hiện ra chỗ cao quý của bọn họ.
Mà sau khi nhìn thấy bọn hắn tới, sắc mặt Băng Như Ngọc càng thêm khó coi. Cường giả Thí Thần cảnh đối phương tới cũng không chỉ 10 vị, thậm chí còn đến 13 vị.
Điều này khiến nàng cực kỳ đau đầu. Cường giả Thí Thần cảnh chính là nguyên nhân căn bản khiến nàng sợ hãi. Ngoại trừ cường giả cấp bậc Thí Thần ra, đối phương có đến thêm mấy cường giả cấp bậc Siêu Thần thì nàng cũng không thèm để ý. Thế nhưng mà cứ thêm mỗi một cường giả Thí Thần cảnh, đầu nàng lại đau như búa bổ.
Không có lí do khác, cường giả Thí Thần cảnh quá lợi hại, lợi hại đến mức khiến cho đầu tóc tối tăm, căn bản không sinh ra bất kỳ tâm tư kháng cự nào. Đây chính là cảm giác áp bách mà cường giả Thí Thần cảnh mang tới.
Mà mặt khác, gương mặt của Thiếu gia Tiểu thư của mấy gia tộc đối diện thì hưng phấn cùng đắc ý. Trước không nói người khác, chỉ vẻn vẹn nói Hỏa Tam Thiếu, hắn liền đã cao hứng ghê gớm. Trước đó, hắn chính là người ăn quả đắng nhiều nhất tại trong tay Băng Như Ngọc cùng Lăng Tiêu.
Hiện tại, khi hắn nhìn thấy Băng Như Ngọc bị hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng của hắn tất nhiên là vô cùng cao hứng.
"Băng Như Ngọc, nhiều ngày không thấy, từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ. Tuy nhiên hôm nay nhìn sắc mặt của ngươi hình như không được tốt lắm."
Hắn cười rất là đắc ý, hàm răng trắng tinh không ngừng phản xạ lại ánh sáng mặt trời. Tuy Băng Như Ngọc rất khó chịu, nhưng mà cũng không thể không thừa nhận, hôm nay nàng không ngẩng đầu lên được tại trước mặt Hỏa Tam Thiếu.
Tuy nhiên giờ phút này, nàng cũng không muốn cùng hắn nói nhảm quá nhiều, bởi vì gia tộc Hàn Băng cùng gia tộc Liệt Hỏa vốn chính là đối địch, lúc này coi như nàng mở miệng cầu xin tha thứ, gia tộc Liệt Hỏa cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Huống chi, nàng cũng không muốn cầu xin bọn hắn tha thứ. Mục tiêu của nàng là mấy gia tộc khác.
"Mộc tiền bối, Mộc gia các ngươi cùng gia tộc Hàn Băng chúng ta đều là bằng hữu nhiều năm, ngài chẳng lẽ phải cùng chúng ta vạch mặt hay sao? Ở chỗ này đối phó một vãn bối như ta cũng không vẻ vang gì đi. "
Cường giả cấp bậc Thí Thần Mộc gia kia cười lạnh, bên trong ánh mắt tràn đầy thần sắc lạnh như băng.
"Ngươi bớt ở chỗ này đánh rắm cho ta, tiểu nha đầu gia tộc Hàn Băng ngươi cho là ta không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì sao? Còn nói chúng ta vạch mặt! Trước đó, có phải là ngươi ở chỗ này khi dễ người Mộc gia chúng ta hay không? Đem chúng ta đùa nghịch như khỉ, hiện tại còn muốn làm bộ làm tịch với ta sao? Ta nhổ vào! Hôm nay nếu như lão phu tin tưởng ngươi, như vậy từ nay về sau lão phu cũng không cần sống thêm nữa. "
Băng Như Ngọc bỗng có chút đau đầu, vốn còn muốn thương lượng tốt cùng những lão gia hỏa này một chút. Nhưng mà bây giờ xem ra đừng nói là thương lượng, đợi chút nữa có thể cầu họ giơ cao đánh khẽ, tha cho mình một lần liền đã rất tốt rồi.
Lúc này, trong lòng Băng Như Ngọc thật ra là vô cùng ủy khuất, nếu như sớm biết là loại tình huống này, lúc trước có nói gì đi chăng nữa thì nàng cũng không cấu kết cùng Lăng Tiêu làm chuyện xấu. Tên hỗn đản này thật sự đem nàng hại thảm rồi! Nghĩ đến đây, Băng Như Ngọc hận không thể một chân đạp chết Lăng Tiêu đang đứng bên cạnh.
Nàng nhìn thoáng qua, thế mà gương mặt gia hỏa Lăng Tiêu này lạnh nhạt thong dong, bộ dáng phong khinh vân đạm, giống như căn bản không coi những người trước mắt ra gì.
Với lại, theo một góc độ khác mà nói, trên mặt gia hỏa này giống như còn có một loại biểu lộ xem kịch vui.
Gia hỏa này điên rồi sao, hay đầu óc của hắn bị nước vào rồi? Đối mặt với nhiều gia tộc như vậy liên hợp vây quét, đối mặt với nhiều kẻ địch mạnh mẽ như vậy, thế mà hắn hoàn toàn không đem chuyện này coi ra gì.
Bị điên, hắn nhất định là bị hoảng sợ đến điên rồi, đúng, cũng chỉ có một lời giải thích này.
Hiện tại, Băng Như Ngọc cũng bắt đầu có chút hối hận, sớm biết nàng thà nghe theo những thủ hạ kia, chạy trốn trước.
Chỉ tiếc, liền xem như hiện tại nàng muốn chạy đều khó có khả năng chạy trở về.
Thở dài thật sâu một hơi, nàng chỉ có thể tự cầu phúc cho mình.
Chỉ cần những người này kiêng kị gia tộc Hàn Băng một chút, sẽ không hạ tử thủ với nàng đi.
Lúc này, Hỏa Tam Thiếu đã đem ánh mắt đặt ở trên người Lăng Tiêu.
"Thằng nhãi con, lần trước để ngươi thắng ta, trong lòng bản thiếu gia thật khó chịu đây. Với lại ngươi còn giả vờ thần bí với ta, không nói ra thân phận của ngươi, bây giờ rơi vào tay ta thì ngươi phải làm sao bây giờ?"
Khóe miệng Lăng Tiêu giương nhẹ.
"Chỉ là một tên thủ hạ bại tướng, ta thật không biết ngươi còn mặt mũi nào lại phách lối ở trước mặt ta. Nếu như ta là ngươi, đã sớm tìm một chỗ cầm khối đậu hũ đập đầu chết đi rồi, chứ không đi tới trước mặt người khác giương oai tác quái đâu. "
"Hỗn trướng, ngươi dám mắng ta sao?"
Hỏa Tam Thiếu chỉ cái mũi Lăng Tiêu, nổi giận gầm lên một tiếng, trên mặt hắn tuy dữ tợn đáng sợ nhưng lòng tự trọng thì rất cao. Trước đó bị Lăng Tiêu đánh bại, đã bị mất mặt ở trước mặt mọi người, bây giờ lại bị Lăng Tiêu đùa giỡn, hắn quả thực là hận thấu xương đối với Lăng Tiêu. Hận không thể đem hắn rút gân lột da, ăn tươi nuốt sống.
Đương nhiên, hắn cũng không dám lên, mà chính là đứng tại sau lưng cường giả gia tộc mình, nói nhảm hai ba câu để phát tiết trong lòng mà thôi.
Lăng Tiêu tất nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng của hắn, cười lạnh một tiếng, dùng ngữ khí cực kỳ khinh bỉ nói:
"Hỏa Tam Thiếu, nếu như ngươi còn mặt mũi thì đi ra đánh với ta một trận. Không nên đứng trong đám đông nói xấu ta, như thế sẽ chỉ càng biểu hiện ra sự kém cỏi của ngươi mà thôi. "
Hỏa Tam Thiếu nắm chặt nắm đấm, phát ra tiếng kẽo kẹt, bởi vì quá phẫn nộ mà mạch máu trên nắm đấm của hắn cũng bắt đầu vặn vẹo.
"Lăng Tiêu, ngươi đừng đắc ý quá mức, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi. Nhóm cường giả cấp bậc Thí Thần của gia tộc Liệt Hỏa đã đi tới nơi này, mục đích chính là vì giết ngươi. Hôm nay, ngươi sẽ chết rất thảm, chết không có chỗ chôn. "
Lăng Tiêu nhún nhún vai.
"Hươu chết vào tay ai còn chưa nhất định đâu? Không nên ở chỗ này trang bức với ta, ta không quan tâm đâu. "
"Ngươi! !!"
Hỏa Tam Thiếu còn muốn mở miệng nói cái gì đó, lão giả trong gia tộc sau lưng của hắn đã đứng dậy.
"Được rồi, Tiểu Tam Tử, ngươi không cần nói nhảm với hắn quá nhiều, miệng lưỡi hắn rất lanh lợi. Nhưng mà gia hỏa này không biết mình phải đối mặt với thứ gì, phải đối mặt chính là ai. Chỉ có chờ đến thời điểm hắn sắp phải chết, hắn mới sẽ biết hiện tại hắn ngốc nghếch đến mức nào, buồn cười đến đâu. "
Nói xong, lão giả cấp bậc Thí Thần đã bắt đầu phóng ra khí thế của mình.
Không có quá nhiều người xuất chiến, chỉ có một vị lão giả ra tay, bởi vì đối với loại cường giả cấp bậc này như bọn hắn mà nói, một người là có thể bóp chết tươi Lăng Tiêu, cho nên căn bản không cần những người khác ra tay.
Thí Thần cảnh vừa ra, phong vân biến đổi lớn, ai có thể địch?
Bạn cần đăng nhập để bình luận