Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 949: Tranh Đoạt

“Thủ Tịch trưởng lão, ngài có phải nói giỡn với ta hay không? Người Giang gia chúng ta bị người ta giết, vậy mà ngài không vì chúng ta nói một lời, còn muốn trừng phạt ta?”
“Câm mồm! Giang Thần, tên súc sinh này, còn dám ở chỗ này nói bậy một câu thì ta lập tức giết ngươi.”
Nói xong, hắn thật sự quất một cái tát cùng với linh khí cuồn cuộn tới, Giang Thần liền bị đánh bay đi.
Phanh!
Thân thể hắn bay ngược ra ngoài ngàn mét, khuôn mặt đâm nát mấy chục vách tường mới chậm rãi dừng lại!
Sau khi Giang Thần rơi xuống đất, liền phun ra một ngụm máu tươi. Bên trong máu tươi thậm chí còn kèm theo răng hàm của hắn, có thể nghĩ một chiêu vừa rồi kia mạnh mẽ bao nhiêu.
Thủ Tịch trưởng lão vậy mà hạ tử thủ với hắn!
Trong nháy mắt này, Giang Thần hoàn toàn tuyệt vọng! Tuy nhiên hắn trước sau vẫn không rõ, vì sao Thủ Tịch trưởng lão phải làm như vậy?
Nhưng mà ngay sau đó thì Thủ Tịch trưởng lão lại hướng tới Lăng Tiêu, xin lỗi lần thứ hai.
“Xin lỗi, tên thủ hạ này của ta có đầu óc quá mức ngu dốt, có chút không biết tốt xấu. Ngươi không cần để trong lòng.”
Dừng một chút, hắn lại mở miệng nói:
“Đúng rồi! Ta vừa rồi nghe nói ngươi mới hơn hai mươi tuổi, liền đạt tới tu vi Thí Thần cấp đúng không? Nghĩ đến, ngươi vừa mới tới nơi này hẳn là cũng cần một người dẫn đường, một sư phó đủ xứng đôi với ngươi! Không biết, ngươi có hứng thú cùng lão phu cùng nhau tu luyện hay không?”
Nghe hắn nói như thế, tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng, hóa ra đối phương đang đánh cái chủ ý này!
Hắn muốn Lăng Tiêu bái nhập mình môn hạ, trở thành đệ tử của mình! Cứ như vậy, hắn liền có thể thu hoạch được một thiên tài. Chỉ cần dạy dỗ tốt, ngày sau thực lực của Lăng Tiêu tuyệt đối sẽ không giống bình thường. So sánh với hắn, một kẻ hèn như Giang Lâm, còn có Giang Thần thì có là cái thá gì cơ chứ?
Bọn họ đều là hai gia hỏa già cỗi, tu vi lớn nhất đời này phỏng chừng cũng chính là Thí Thần cảnh! Còn có không gian gì tăng lên sao?
Giang Thần nháy mắt liền lạnh tâm. Hắn rốt cuộc biết vì sao mình bị đánh. Bởi vì hắn muốn báo thù cho đồng bào Giang gia, nhưng mà lại xem nhẹ thân phận thiên tài của Lăng Tiêu!
Nếu như người này là một thiên tài, thế thì giá trị của hắn liền vượt qua mình rất xa. Đừng nói là Giang gia, liền coi như các thế lực khác như Hàn Tinh Cung cũng phải suy xét thật kỹ, không thể tùy tiện đối nghịch cùng hắn. Bởi vì thượng tầng Hàn Tinh Cung tuyệt đối sẽ không cho phép có người làm thương tổn hắn.
Sau khi suy nghĩ thông suốt điểm này, Giang Thần bỗng cười chua xót.
Mà đối với Lăng Tiêu mà nói, đó đều là những lời vô ích, hắn không phải người Thần giới, hắn cũng không nghĩ tới Thần giới sẽ nhìn trúng tư chất như vậy! Bởi vì tư chất của mình tương đối không tồi thế mà đối phương đều có thể không so đo việc giết người Giang gia. Thậm chí còn có thể đưa gương mặt tươi cười đón chào mình, điều này thật là đáng sợ. Ít nhất, Lăng Tiêu tự nhận là mình tuyệt đối không làm được điều này.
Tuy nhiên hắn cũng không có mở miệng trả lời đối phương. Bởi vì hắn biết hiện tại mình không thích hợp mở miệng!
Hắn khẳng định là không có khả năng đi tới Giang gia! Trước không nói hắn đã giết người Giang gia, liền chỉ cần nói quan hệ giữa hắn cùng gia tộc Hàn Băng đã thực không tồi, hoàn toàn không cần dựng quan hệ cùng một gia tộc xa lạ khác! Như vậy có nguy hiểm quá lớn.
Sau đó, Thủ Tịch trưởng lão của gia tộc Hàn Băng cũng xuất hiện ở nơi này, mình cũng không thể làm nàng mất mặt đi lựa chọn Giang gia chứ?
Đối phương thật vất vả tới cứu mình một chuyến, nếu như mình không biết điều như vậy phỏng chừng sẽ bị đối phương hận chết, sau đó sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị đối phương thọc một dao nhỏ ở sau lưng.
Hắn không có mở miệng nói chuyện, Băng Lam Tâm cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ. Thiên tài này thuộc về gia tộc Hàn Băng, cũng có thể nói đã bước nửa cái chân vào trong mâm của nàng! Nàng sao có thể dễ dàng đem hắn đưa cho người khác như thế? Thế không phải là làm mất mặt mình hay sao?
“Giang lão quỷ, ngươi có ý đồ gì? Tại ngay trước mặt ta mà lại đi đoạt người của ta. Ngươi muốn cùng ta đại chiến một hồi hay sao?”
Giang trưởng lão cười ha hả, trên mặt tuy rằng bình tĩnh, nhưng mà trong ánh mắt lại chứa đầy sát khí.
“Băng trưởng lão, lời này của ngươi là như thế nào? Hai chúng ta thế nhưng đều là Thủ Tịch trưởng lão Hàn Tinh Cung, mọi người đều là người một nhà, nói cái gì mà người của ta, người của ngươi cơ chứ? Hắn là đệ tử Hàn Tinh Cung, mà ta thân là Thủ Tịch trưởng lão Hàn Tinh Cung, muốn chỉ đạo hắn một chút có gì không được sao?”
Băng Lam Tâm phỉ nhổ, trên mặt chứa đầy sát khí!
“Giang lão quỷ, ngươi đừng ở chỗ này hoa ngôn xảo ngữ, ăn nói bừa bãi với ta! Ta không phải đồ đần, ta cũng sẽ không nể mặt ngươi. Ngươi nghe rõ ràng cho ta, Lăng Tiêu là người của ta! Là thuộc về gia tộc Hàn Băng chúng ta! Ngươi có nói như thế nào đi nữa thì hắn cũng không có khả năng đi theo ngươi đâu.”
Giang trưởng lão lần thứ hai cười ha hả.
“Ngươi làm sao có thể xác định hắn sẽ không theo ta vậy? Nếu ta cho hắn đãi ngộ cực kỳ phong phú thì sao?”
Nói xong, hắn chuyển hướng, hướng tới Lăng Tiêu mở miệng nói:
“Tiểu tử, chỉ cần ngươi đáp ứng theo ta, trở thành ta đệ tử. Ta có thể ở trước mặt tất cả mọi người ở nơi này nói với ngươi, chỉ cần ngươi trở thành môn hạ của ta, sẽ là đệ tử tôn quý nhất! Không chỉ là như thế, tài nguyên tốt nhất ta sở hữu trong tay đều sẽ cho ngươi dùng trước tiên. Ta sẽ trọng điểm bồi dưỡng ngươi, cho ngươi trở thành đệ tử mạnh nhất dưới trướng ta!”
Lời vừa nói ra, Băng Lam Tâm cũng lập tức hô:
“Tiểu tử, không cần tin tưởng hắn. Điều hắn có thể đáp ứng ngươi, thì ta cũng đều có thể đáp ứng ngươi. Ngươi cần hiểu rõ ngươi đã giết người gia tộc bọn họ, ngươi cảm thấy lão cốt đầu này sẽ đối tốt với ngươi sao? Hắn thiệt tình thực lòng muốn nhận ngươi làm đồ đệ hay là muốn lừa gạt ngươi đi, sau đó dễ giết ngươi.”
Giang trưởng lão cười lạnh nói:
“Băng trưởng lão, ngươi không cần ở đây xui khiến, ta có thể đứng trước mặt mọi người ở đây nói rõ ràng một lần. Ta tuyệt đối sẽ không làm thương tổn hắn. Càng sẽ không bởi vì hắn giết đệ tử Giang gia mà giận chó đánh mèo với hắn! Nếu không thì ta nguyện ý trời đánh ngũ lôi!”
Nghe nói như vậy, sắc mặt Băng Lam Tâm bỗng có chút khó coi!
Trên thực tế, trong lòng nàng cũng vô cùng rõ ràng! Giang trưởng lão sẽ không có khả năng đi làm thương tổn Lăng Tiêu!
Sau khi những người bọn họ trở thành Thủ Tịch trưởng lão Hàn Tinh Cung, tuy rằng còn có một tia cảm tình đối với gia tộc ban đầu, nhưng cũng chỉ là còn có một tia cảm tình mà thôi. Mặt khác đều không có!
Hiện tại, ở trong lòng những người bọn họ này thì bồi dưỡng thế lực của mình ở Hàn Tinh Cung còn quan trọng hơn nhiều so với gia tộc!
Hơn nữa, ngay cả là gia tộc cũng chỉ có thể xem như quân cờ trong tay bọn họ! Dùng để trợ giúp bọn họ tăng lên thực lực. Tầm mắt của bọn họ đã vượt qua trình độ gia tộc này, đạt đến trình độ càng cao hơn.
Đó chính là, tranh đoạt quyền lực tại đại tông môn Hàn Tinh Cung này!
Cái kia so với mười cái gia tộc còn có ích hơn nhiều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận