Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 108: Dệt hoa trên gấm sao bằng đưa than ngày tuyết rơi!

Cố Mính Yên tự nhiên hào phóng, không câu nệ tiểu tiết ngược lại làm cho Mục Y Nhân có chút thưởng thức.
Bản thân nàng là Tổng giám đốc, cũng không phải loại người không phóng khoáng kia. Chỉ vì Lăng Tiêu nàng mới ghen tuông chứ nàng sẽ không làm mất mặt mũi của Lăng Tiêu.
Do dự một tia về sau, nàng liền đưa tay phải ra nhẹ nhàng nắm lấy tay của Cố Mính Yên.
Hai tay va chạm trong tích tắc, Mục Y Nhân bất thình lình rung động run một cái.
Tay của Cố Mính Yên lạnh lẽo đáng sợ! Phảng phất giống như là một người chết.
Cho dù là nắm nhẹ một chút, Mục Y Nhân đều cảm giác được máu trên tay của mình sắp bị đông lại.
Cảm thấy biểu lộ này của Mục Y Nhân, Cố Mính Yên cũng đã rất quen thuộc, nàng vẫn chưa cảm thấy Mục Y Nhân vô lễ, chỉ là cười nhạt nói:
"Trên người của tôi có hàn độc, những năm này đều được Lăng Tiêu giúp giải trừ hàn độc. Cho nên quan hệ giữa hai người chúng tôi mới tốt như vậy."
"Nguyên lai là dạng này."
Mục Y Nhân gật gật đầu, nhưng bên trong ánh mắt vẫn như cũ nhịn không được một chút lo lắng đối với Cố Mính Yên.
Quan hệ giữa nữ nhân này cùng Lăng Tiêu thật sự chỉ là thuần khiết như vậy sao?
Cố Mính Yên nheo mắt lại, giống như vầng trăng khuyết.
"Cô cứ yên tâm, tôi cùng Lăng Tiêu không có chuyện gì vượt khỏi tầm kiểm soát. Gia hỏa này một lòng chỉ nghĩ đến một mình cô, người khác muốn lên giường của hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu không thì ba năm này hắn cũng sẽ không tìm tới cô!"
Lăng Tiêu ở một bên khẽ cau mày hỏi:
"Bớt nói nhiều, ngươi đột nhiên đi vào Giang Lâm là vì chuyện gì?"
Lăng Tiêu mở miệng, Cố Mính Yên lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm chỉnh mấy phần.
"Gần đây Giang Lâm phát hiện một chỗ tinh quáng, bên trong có giấu một số lượng lớn tinh thạch ẩn chứa linh khí nồng."
"Linh Tinh sao?"
"Không sai! Linh Tinh cực kỳ khó có được. Tác dụngcó thể trong nháy mắt khôi phục Linh khí tiêu hao bên trong cơ thể, còn có thể dùng làm căn cơ trận pháp. Tính toán chứa đựng thời gian dài thì chính là đồ tốt hiếm có. Ngươi cũng biết, bình thường chỉ có ở thượng giới mới có loại vật này, Linh khí ở Địa Cầu rất mỏng manh, cho nên rất khó hình thành. Vì vậy sự xuất hiện của Linh Tinh, cốc chủ rất xem trọng với việc này."
"Có bao nhiêu?"
"Đoán sơ qua, khả năng có mười tấn."
"Mười tấn tinh thạch, có chút thú vị, giá trị ít nhất 10 ngàn tấn Hoàng Kim (vàng) !"
"Không sai. Cho nên ta mới tới tìm ngươi. Nếu như ngươi cùng ta đi thu hoạch không biết có thể thu được bao nhiêu !."
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày.
"Vẫn còn có người muốn cướp đoạt Linh Tinh sao?"
Cố Mính Yên dở khóc dở cười.
"Một khu mỏ Linh Tinh lớn như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều người mơ ước. Trước mắt xem xét tình báo Ám Ảnh đường thì chí ít có bảy môn phái đã phái đệ tử đi đến đây tranh đoạt."
"Bây giờ Giang Lâm đã là địa bàn của Quỷ Cốc ta, bọn chúng thật to gan!"
"Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Huống chi đây là mười tấn Linh Tinh, người trong võ lâm căn bản là không có cách nào có thể chống cự nổi mê hoặc. Cho nên Cốc chủ nói rằng lần này tận lực không nên gây thù chuốc oán quá nhiều. Ngươi đã kết thành tử thù với Không Động, nếu như lại kết thù thì đến ngày Bách Gia Tranh Bá mở ra, chỉ sợ không bảo vệ được Giang Châu."
"Không sao, ta tự có chừng mực."
"Tin ngươi mới có quỷ."
Cố Mính Yên trợn trắng mắt, từ trong ngực móc ra một chiếc nhẫn màu xanh đưa cho Lăng Tiêu, nói:
"Đây là không gian giới chỉ của ngươi, 90 ngàn đệ tử Chiến Thần đường ta đã mang đến 80 ngàn, còn có 10 ngàn phải trấn thủ Quỷ Cốc."
Dừng một chút, nàng liếc nhìn đến Mục Y Nhân, lần nữa mở miệng nói:
"Mặt khác... Cốc chủ cùng Thần Thủy Cung đã đạt thành hợp tác hiệp nghị. Ngày Bách Gia Tranh Bá mở ra cũng chính là ngày mà ngươi cùng Thần Thủy Cung Thiếu cung chủ đính hôn! Ngươi phải chuẩn bị tâm lý."
Mục Y Nhân nghe nói lời ấy, trong nháy mắt thân thể mềm mại run lên, cái miệng xinh xắn động đậy muốn nói gì đó nhưng lại không nói gì.
Ánh mắt của Lăng Tiêu híp lại, lập tức nhiệt độ chung quanh nhanh chóng giảm xuống mấy độ.
"Từ lúc nào ta đồng ý đính hôn với Thần Thủy Cung Thiếu cung chủ?"
"Thần Thủy Cung là một trong chín đại môn phái võ lâm, những kỳ Bách Gia Tranh Bá trước đây thì Thần Thủy Cung đều có thành tích coi như không tệ. Kết minh với Thần Thủy Cung, đối với Quỷ Cốc chúng ta có nhiều lợi ít."
"Đồng minh là phế vật, Lăng Tiêu ta không cần!"
Cố Mính Yên hơi có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
"Mặc kẹ ngươi, dù sao ta cũng không khuyên nổi ngươi. Ta chỉ phụ trách tiện thể nhắc nhở ngươi mà thôi. Đi nào, bây giờ chỉ sợ những môn phái khác đã đi đến nơi có Linh Tinh, chúng ta không nên tốn thêm thời gian. Nếu đến muộn thì liền ngụm nước đều không có mà uống!"
Dứt lời, Cố Mính Yên quay người ngồi vào trong xe.
Lăng Tiêu nhìn Mục Y Nhân đang trong ngực của mình, cảm nhận được tâm tình sa sút của nàng, hắn nhẹ nhàng sờ sờ bàn tay nhỏ của nàng.
"Đứa ngốc, không nên suy nghĩ bậy bạ. Anh chưa bao giờ thấy qua Thiếu cung chủ gì gì đó, cũng sẽ không đồng ý đính hôn cùng nàng."
Hốc mắt của Mục Y Nhân ửng đỏ, lại lạnh nhạt cười nói:
"Không sao. Em biết, bây giờ anh đã không phải là Lăng Tiêu của ba năm trước đây."
"Chí hướng của anh ở thiên hạ, hồng đồ bá nghiệp! Mà em chỉ là một cô gái nhỏ bé, em cũng không thể giúp anh cái gì. Nếu như.. Nếu như vị Thiếu cung chủ kia thật có thể giúp anh, em tình nguyện để anh đính hôn cùng nàng. Nếu như vậy thì giấc mộng của anh cũng sẽ tiến thêm một bước. Em không cần gì cả, chỉ cần... Ở trong lòng của anh có một chỗ cho em đã rất hài lòng!"
Lăng Tiêu trực tiếp đưa tay vỗ một phát ngay tại mông đẹp của nàng.
"Bét!"
Lực lượng của một vỗ này không nhỏ, làm cho Mục Y Nhân ưm một tiếng.
"Em nói vớ nói vẩn cái gì vậy? Anh chiếm lấy thiên hạ cũng chỉ vì đem thiên hạ tặng cho em. Nếu như anh đính hôn cùng người khác, vậy anh chiếm được thiên hạ này còn có ý nghĩa gì? Sau này không cho phép em nói lời như vậy nữa!"
"Lăng Tiêu!"
Hốc mắt của Mục Y Nhân chớp chớp, nàng nhào vào trong ngực Lăng Tiêu, ôm thật chặt Lăng Tiêu.
Kỳ thật nàng so bất luận kẻ nào đều rõ ràng, nàng không ngốc.
Nàng biết, Lăng Tiêu bây giờ đã là xưa đâu bằng nay, chính bản thân của nàng thật sự là có chút không xứng với Lăng Tiêu.
Không nói đến vị Thiếu cung chủ gì đó, cho dù là Cố Mính Yên mới gặp lúc nãy, nàng liền đã mặc cảm.
Nàng có thể tưởng tượng, sau này những nữ nhân mà Lăng Tiêu tiếp xúc, một người rồi một người tốt hơn nàng! Một người càng mạnh hơn nàng!
Nàng biết mình không thể sánh bằng những người kia, cho nên nàng tình nguyện lui bước, nàng chỉ muốn có một vị trí nhỏ ở trong lòng của Lăng Tiêu là đủ.
Bởi vì Lăng Tiêu chính là mạng sống của nàng, nếu như nàng cũng không thể có một vị trí nhỏ trong lòng của Lăng Tiêu, thì nàng sợ rằng bản thân cũng không còn ý nghĩa để sống tiếp.
Trong xe, đôi mắt đẹp của Cố Mính Yên mang theo một tia phiền muộn, nàng nhìn đến Mục Y Nhân.
Nàng rất hâm mộ, lại không ghen ghét.
Có ít người có chút mệnh, có chút vận, đều đã được định sẵn.
Giây phút mà Mục Y Nhân một mình xông vào núi lớn để đi tìm Lăng Tiêu thì đã được định sẵn, đời này của nàng sẽ chiếm được vị trí quan trọng nhất ở trong lòng của Lăng Tiêu!
Chớ đừng nói chi là bởi vì một chuyện khác, Mục Y Nhân đã mất đi cha mẹ, một thân một mình gánh vác Mục gia, có thể không vất vả sao?
Bất luận là ái tình hay là ân tình, Mục Y Nhân đều sớm đã chiếm hết nội tâm của Lăng Tiêu.
Thời khắc Lăng Tiêu một bước lên trời thì cho dù có bất kỳ nữ nhân nào tốt với hắn đi chăng nữa cũng sẽ không bằng những gì mà Mục Y Nhân đã làm.
Dệt hoa trên gấm sao bằng đưa than khi có tuyết rơi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận