Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 922: Thắng Thảm

Gia chủ Liệt Hỏa còn ẩn giấu một chiêu.
Bản thân trường kiếm trong tay của hắn đã ẩn chứa một lượng lớn năng lượng nguyên tố, nên muốn đả thương người khác thì không chỉ dựa vào một hình thái, mà cả khi trở thành một đoạn kiếm gãy nó cũng có thể phóng xuất ra năng lượng hỏa diễm cực kỳ to lớn để công kích kẻ địch. Lăng Tiêu đã dự liệu được một chiêu này, nhưng hắn lại không có cách nào sớm thiết trí tốt biện pháp ngăn cản.
Một chiêu này thật sự là quá mạnh mẽ, cơ hồ là 100% thực lực của gia chủ Liệt Hỏa.
Đối phương cũng ôm lấy sát tâm cực lớn khi ra tay với Lăng Tiêu.
Có thể nói một chiêu này thậm chí còn vượt qua sức chiến đấu mạnh nhất của gia chủ Liệt Hỏa.
“Oanh.”
Một chiêu bùng nổ, cả người Lăng Tiêu trực tiếp bị đánh bay ra ngoài mấy vạn mét.
"Oanh."
Thân thể của hắn bay rơi ra ngoài, đụng thủng một ngọn núi, làm ngọn núi lớn như vậy trống hoác một mảng lớn.
Mặc dù gia chủ Liệt Hỏa cũng chịu không ít thương tổn, nhưng cuối cùng vẫn nở nụ cười.
"Ha ha ha ha... Tiểu tử thối, ngươi thật sự rất mạnh, mạnh mẽ đến độ làm ta không thể không sử dụng lực lượng mạnh nhất của mình ra. Thế nhưng, thực lực của ngươi chung quy vẫn chỉ là một tên Thí Thần cảnh nho nhỏ mà thôi. Ngươi lấy gì so cùng ta? Ở trước mặt ta thì ngươi chung quy vẫn là một tên rác rưởi không hơn không kém. Giết nhiều cao thủ của gia tộc Liệt Hỏa ta như vậy, hiện tại, ta muốn ngươi phải nợ máu trả bằng máu. Chịu chết đi!"
Dứt lời, gia chủ Liệt Hỏa lại một lần nữa thôi động lực lượng, xông vào trong núi sâu kia. Cùng với hắn xông tới là một cỗ lực lượng hùng hồn, phô thiên cái địa áp xuống theo, áp sập toàn bộ những tòa núi lớn lân cận phía trên mặt đất, biến thành từng tòa bột phấn, theo cuồng phong tung bay đầy trời.
Khí thế cuồn cuộn khiến Lăng Tiêu không khỏi cắn chặt hàm răng. Lồng ngực của hắn cháy đen một mảng, đó là bị ngọn lửa kia thiêu đốt tạo thành, thậm chí còn xuất hiện cả mùi thịt cháy thoang thoảng.
Nhưng hắn cũng biết, ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, hắn tuyệt đối không thể lùi nửa bước. Bằng không, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hai tay Lăng Tiêu nhanh chóng kết ấn, trước mặt rất nhanh hình thành mấy lớp bình chướng. Năm màn sáng có màu sắc tương ứng với năm loại nguyên tố ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ che chắn trước người hắn.
Gia chủ Liệt Hỏa cực kỳ khinh thường cười lạnh một tiếng.
"Chỉ bằng chút trò vặt ấy mà ngươi cũng muốn ngăn cản ta. Thật sự là một tên ngu xuẩn, ta hiện tại liền để ngươi biết sự chênh lệch giữa ngươi và ta lớn đến cỡ nào? Sáng Thế Thần cảnh không phải là tồn tại ngươi có thể đắc tội được đâu."
Một kiếm chém xuống, trường kiếm của gia chủ Liệt Hỏa trong nháy mắt xuyên phá bình chướng do Lăng Tiêu dựng nên, lấy uy thế bất khả kháng, dễ như trở bàn tay kích phá đạo bình chướng thứ nhất, sau đó là đạo bình chướng thứ hai, đạo bình chướng thứ ba... Sau một lúc, tới năm lớp bình chướng vậy mà toàn bộ đều vỡ vụn.
Lăng Tiêu thậm chí đã cảm nhận được năng lượng nóng bỏng tỏa ra từ ngọn lửa hùng hậu trên người gia chủ Liệt Hỏa.
"Ha ha ha, chịu chết đi. Lần này, không còn ai có thể cứu được ngươi."
Hít thở sâu một hơi, ánh mắt của gia chủ Liệt Hỏa lúc này đã không nhịn được toát ra một vệt thần sắc hưng phấn.
Lăng Tiêu là kẻ mà gã oán hận nhất, bây giờ, hắn rốt cục có thể tự tay giết chết gia hỏa này. Sao mà có thể không hưng phấn cho được?
Thời khắc này, gia chủ Liệt Hỏa hận không thể ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng.
Trường kiếm một đường thế như chẻ tre, hoàn toàn không có bất cứ lực cản nào, trực tiếp xuyên thấu lồng ngực Lăng Tiêu.
"Ta thắng."
Trong lòng gia chủ Liệt Hỏa vừa xuất hiện một cỗ cảm giác đắc ý, bỗng nhiên lúc đó, hắn chợt cảm giác có chút không thích hợp,
Mặc dù hắn cũng không rõ đến cùng là chỗ nào không thích hợp, nhưng hắn cảm nhận rất rõ, lông tơ toàn thân đều đã dựng đứng hết cả lên.
Đây là phản ứng theo bản năng khi sinh vật cảm thấy hoảng sợ, cũng có thể gọi là giác quan thứ sáu của nhân loại. Thời điểm loại hiện tượng này xuất hiện, đã nói lên nguy hiểm sắp buông xuống, mà so với việc mở mắt có thể nhìn thấy nguy hiểm, càng khiến người ta hoảng sợ hơn.
Hắn vừa định thoát khỏi đây, liền nhìn thấy Lăng Tiêu vừa mới bị chính mình đâm xuyên qua, hóa thành một đoàn năng lượng thuần tuý màu vàng óng.
"Trận pháp kim thuộc tính sao?"
Gia chủ Liệt Hỏa quá sợ hãi, không nghĩ tới bản thân thế mà lại trúng huyễn thuật của Lăng Tiêu, mà Lăng Tiêu còn dùng thêm một trận pháp vây khốn mình. Mặc dù cái trận pháp nho nhỏ này chỉ có thể vây khốn mình còn chưa tới 0,01 giây. Thế nhưng khi cao thủ quyết đấu, chỉ cần chênh lệch trong tích tắc là đã có thể tạo ra thay đổi cực lớn.
Cũng chính trong lúc này, gia chủ Liệt Hỏa trong nháy mắt bị một đại đỉnh thanh đồng chụp xuống, nhốt vào trong đó.
"Không tốt."
Hắn không nhịn được kinh hô một tiếng, thế nhưng mọi thứ đều đã muộn. Cả người hắn đều đã bị đỉnh thanh đồng bao trùm.
Đỉnh đồng thau không biết được chế tạo từ thứ gì, vô cùng cứng rắn, mặc cho hắn công kích như thế nào, đều không thể đánh vỡ đỉnh thanh đồng này.
Với lại chỗ chết người nhất chính là, sau khi bị mình tiến công vậy mà bên trong cái đỉnh thanh đồng này bắt đầu bốc cháy lên từng đoàn từng đoàn hỏa diễm.
"Đáng chết."
Gia chủ Liệt Hỏa có chút tức hổn hển, nhưng hết thảy đều vô dụng. Đỉnh thanh đồng này chí ít cũng là bảo vật Thần giới, nói cách khác là bảo vật có thể chặn được hắn.
Cái đỉnh thanh đồng này chính là bảo vật mà lúc trước Lăng Tiêu lấy được từ trong mộ phần của Đan Vũ Chí Tôn.
Trước đây, hắn chẳng qua là cảm thấy đây là một Thần khí, nhưng lại không thích hợp dùng để chiến đấu, cho nên liền cất nó vào trong nhẫn của mình, vẫn chưa từng lấy ra sử dụng. Cho tới hôm nay, hắn mới lấy nó ra dùng.
Kỳ thật, hắn cũng là được ăn cả ngã về không, dù sao thực lực của đối thủ cũng là Sáng Thế Thần cảnh, trời mới biết cái Thần khí này có thể áp chế được gã hay không.
Nhưng mà hắn đã không còn cách nào. Ngay cả huyễn thuật có thể khống chế tinh thần lực hắn đều đã vận dụng, thật sự là không còn biện pháp khác. Trong thời gian ngắn, hắn chỉ có thể dựa vào đỉnh thanh đồng áp chế trước rồi tính tiếp.
Tuy nhiên, ngay lúc này, đỉnh thanh đồng lại truyền đến từng tiếng vang, sau đó trên thân đỉnh đột nhiên lồi ra một khối, thậm chí chỗ đó còn có từng đạo vết nứt, rất rõ ràng nó đã sắp không chịu nổi, sắp nổ tung rồi.
Lăng Tiêu bỗng nhổ nước bọt, ánh mắt đầy quyết tâm.
"Bà mẹ ngươi chứ hung à. Không phải chỉ là Sáng Thế Thần cảnh thôi sao? Có cần phải hung ác như vậy không? Thật sự cho rằng lão tử sợ ngươi hả? Mọi người cá chết rách lưới. Nhìn xem rốt cục là ai sợ ai."
Hít thở sâu một hơi, Lăng Tiêu bắt đầu dẫn nổ cái Thần khí đỉnh thanh đồng này.
Ở trong đỉnh thanh đồng, sau khi gia chủ Liệt Hỏa cảm nhận được ý định của Lăng Tiêu, lập tức giận dữ.
"Không. Tên tiểu nhân hèn hạ, tên súc sinh nhà ngươi. Ngươi có bản lĩnh thì thả ta ra ngoài, đừng dùng loại thủ đoạn hèn hạ như thế đối phó ta, ngươi mau thả ta ra ngoài."
Đáng tiếc là, Lăng Tiêu đương nhiên sẽ không để hắn ra ngoài.
"Người cứ nằm mơ đi."
Theo sát phía sau, hắn trực tiếp quyết đoán dẫn nổ đỉnh thanh đồng.
Trong chớp nhoáng này, trời đất đều bị một đạo bạch quang cực mạnh hoàn toàn bao phủ lại.
Một cỗ lực lượng không gì địch nổi, khiến tất cả sinh vật trong trời đất cũng nhịn không được bắt đầu run rẩy. Giống như tận thế sắp xảy ra.
Tuyệt vọng.
Tuyệt vọng thật sâu buông xuống giới diện này. Lần này, trong phương viên ngàn vạn dặm, không có bất kỳ người nào có thể may mắn thoát khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận