Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 612: Phụ thân của ngươi là Vũ Hầu

"Hừ! Tiện nhân nhà ngươi, dám chạy ư! Bản thiếu gia muốn chơi nữ nhân, ai có thể trốn được chứ?"
Đại thiếu gia Vương Vũ Hầu Phủ, khóe miệng nhếch nhẹ lên, trong mắt đầy đắc ý.
Ngoại trừ vẻ đắc ý kia còn tràn ngập vẻ dâm dục.
Rất hiển nhiên, sau khi nữ tu này bị hắn mang về, tuyệt đối sẽ bị tra tấn thê thảm.
Chỉ là tra tấn này, là sâu hay nông mà thôi!
"Phong ấn tu vi của nàng lại, mang người về cho ta, bản thiếu gia đã vài ngày không khai trai, hôm nay rất muốn giải khát! Ha ha ha...."
"Vâng!"
Một đám gia nô lập tức tiến lên bắt nữ tử kia.
Nhưng gần như trong thời khắc đó, một trận gió từ bên cạnh bất ngờ tập kích.
"Ầm _ _ _!"
Chỉ là một chiêu đã trực tiếp đánh bay mọi người ra ngoài.
"Phụt!"
Một đám gia nô khí huyết sôi trào, cổ họng trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
"Là ai?"
Ánh mắt Đại thiếu Hầu Phủ híp lại, bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, quét tới bên này.
Ánh mắt hắn quét đến đâu thì tất cả mọi người đều lùi lại, sợ đối phương nhớ kỹ sau đó bị tra tấn thê thảm.
Trong đám người nhanh chóng tách ra thành một con đường, đường này lan đến bên người Mục Y Nhân.
Khi nhìn Mục Y Nhân, ánh mắt Đại thiếu Hầu Phủ đang híp lại lập tức mở to, tản ra vẻ dâm dục, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống Mục Y Nhân vậy.
"Tiểu mỹ nhân thật là xinh đẹp!"
Hắn hung hăng liếm môi một cái, cười hắc hắc, nói với Mục Y Nhân cười:
"Tiểu mỹ nhân, thế nào? Nhìn thân thể của bản thiếu gia anh minh thần võ khiến nàng động tâm sao? Nên chủ động đưa tới cửa cho bản thiếu gia."
Ánh mắt Mục Y Nhân lạnh lùng quét qua hắn, trong đôi mắt tràn đầy sát ý lạnh thấu xương!
"Hừ! Tên súc sinh này, làm nhiều việc ác như vậy, đối với phụ nữ có chồng cũng có thể làm chuyện bỉ ổi, thật sự là không bằng cầm thú! Cẩu vật, buông nữ nhân kia ra. Ta cho ngươi một cơ hội, nếu tự đoạn một cánh tay thì sẽ tha chết cho ngươi!"
"Úi chà!"
Đại thiếu gia Hầu Phủ nhìn lướt qua xung quanh, trong ánh mắt tràn đầy khó tin và nực cười.
"Các ngươi có nghe thấy không? Có nghe thấy không? Nàng nói muốn ta tự đoạn một tay, còn muốn ta thả nữ nhân này nữa chứ, ha ha ha ha... Bản thiếu gia ở Vương Đô lớn như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời bị nói như vậy, thật thú vị! Thật sự là rất thú vị!"
Dừng một chút, hắn nhìn Mục Y Nhân, mang theo nụ cười bỉ ổi nói:
"Mỹ nữ, nàng muốn bản thiếu gia thả nữ tử này phải không? Rất đơn giản, nàng tự mình tắm thật thơm, ngoan ngoãn đưa đến trên giường bản thiếu gia, ta sẽ thả nàng ấy, được không?"
"Muốn chết sao!"
Mục Y Nhân bước lên phía trước một bước, một luồng khí nổi lên trên mặt đất, bụi mù càn quét, áp thẳng tới mặt đối phương.
Đối phương cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng, cũng phóng ra một luồng khí giống vậy.
"Tính khí vẫn còn lớn! Chỉ là có vị như vậy, bản thiếu gia rất thích!"
Hai luồng khí va vào nhau, ầm _ _ _! Trực tiếp nổ tung làn sóng năng lượng dữ dội.
Làn sóng năng lượng này, mạnh mẽ khác thường khiến tất cả Chân Tiên chi cảnh xung quanh trong vòng trăm thước đều lui lại, khí huyết bốc lên, ngực khó chịu.
Nhưng vách tường, đường đi xung quanh lại không có chút dấu vết nào.
Rất hiển nhiên, dưới Vương Thành đều có vô số trận pháp tiến hành bảo vệ nên tất cả mặt đất và vách tường đều hết sức vững chắc. Cho dù là cuộc chiến giữa các tu sĩ cũng không thể tuỳ tiện phá vỡ những kiến trúc này!
Mặc dù nói chi phí có thể là vô cùng lớn, nhưng đến cùng đây cũng là một Vương Thành!
Bộ mặt của Vương Thành vẫn phải có!
"Cô nàng, bản thiếu gia cho nàng thêm một cơ hội, chỉ cần nàng ngoan ngoãn đi cùng bản thiếu, ta không chỉ không trách tội quá đáng của nàng mà còn cho nàng một danh phận tốt, cho nàng làm chính thê của ta! Sau này, bản thiếu gia kế thừa tước vị của phụ thân, trở thành Vương Vũ Hầu Phủ Hầu gia, nàng chính là phu nhân Hầu Phủ! Thế nào? Cơ hội này là cực kỳ hiếm có, người bình thường muốn lấy cũng không có cơ hội đâu!"
"Ta nhổ vào! Ngươi cứ nằm mơ đi!"
Mục Y Nhân hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, nhấc chân quét ngang!
Một chiêu này đánh ra, lực tấn công hóa thành một đạo Quang Nhận hình cung, một lần nữa áp sát mặt đối phương.
Công tử Hầu Phủ lại ra một chiêu phá giải.
Nhưng lần này, Mục Y Nhân đã biết hắn nhất định có thực lực cho nên tăng lực tấn công của chính mình.
Mà đối phương chỉ là một chi tử của Vũ Hầu, căn bản không có đủ thực lực để đối đầu với Mục Y Nhân.
Vì vậy mà dù hắn sử dụng lực tấn công của mình cũng không thể phá giải hoàn toàn các chiêu thức của Mục Y Nhân được.
Khi hai sức mạnh va chạm vào nhau, mặc dù nói là tấn công Mục Y Nhân, nhưng hai bên vẫn không dừng lại.
Chỉ không oanh tạc thân thể đối phương mà thôi, nhưng vẫn oanh tạc đất đai bên cạnh đối phương.
Ầm!
Trước đó đã thử qua, đất đai ở Vương Đô có trận pháp bảo vệ, hết sức kinh khủng, vô cùng vững chắc.
Những cuộc tấn công của Mục Y Nhân tất nhiên sẽ không thể đánh tan phong ấn này.
Nhưng nàng cũng mượn mặt đất cứng rắn để bắn lực ngược lại một cách hoàn mỹ.
"Ầm_ _ _!"
Hai lưỡi dao va chạm trên mặt đất, dẫn tới gió mạnh dữ dội, oanh tạc trên mông đối phương, bắn hắn lên trời!
"A _ _ _!"
Đại thiếu gia Vũ Hầu kia kêu thảm thiết, ngã mạnh trên mặt đất, quần trên mông đều bị đốt thành tro bụi. Lộ ra hai miếng thịt bị nướng khét.
Thấy cảnh này, mọi người xung quanh không nhịn được cười ha ha.
"Ha ha ha... Buồn cười chết mất! Thật sự là cười chết ta mất!"
"Thật là sảng khoái, không nghĩ tới tên gia hỏa này cũng có ngày hôm nay, ngựa mất móng trước, ha ha ha ha.... Thật mất mặt quá đi!"
"Đáng đời hắn xui xẻo, cả ngày làm nhiều việc ác, cháu gái ruột của tam biểu đệ của nhị tẩu ta cũng bị hắn gây tai họa. Bây giờ hắn đụng phải kẻ khó chơi, bị người ta đánh một trận, cũng là hắn xứng đáng bị như vậy, tốt nhất là thêm mấy lần nữa! Để hắn đau đớn một lần cho đủ!"
Trong mắt đại thiếu gia Hầu Phủ đầy sát ý lạnh lẽo, Mục Y Nhân khiến mặt mũi hắn hoàn toàn biến mất, nếu không tìm trở về, đời này hắn không cần sống nữa!
"Tất cả im miệng cho ta! Người nào còn dám khua môi múa mép sau lưng bản thiếu gia thì ta giết chết người đó!"
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức im miệng.
Dù Mục Y Nhân đối phó được hắn nhưng bọn họ không thể, vẫn là không dám tuỳ tiện trêu chọc hắn!
Sắc mặt đại thiếu gia Hầu Phủ lạnh lùng đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Mục Y Nhân trước mắt, sắc mặt lạnh như băng nói:
"Xem ra ngươi rất đắc ý! Thật sự cho rằng ngươi có bản lĩnh thì có thể kiêu ngạo sao? Ta nói cho ngươi biết, phụ thân ta là Vương Vũ Hầu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận