Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 176: "Thần phục Quỷ Cốc các ngươi sao?

Lăng Tiêu xoa huyệt thái dương, sắc mặt đạm mạc nói:
"Nói cách khác, hiện tại đã tứ cường rồi sao? Nghĩ không ra lần Bách Gia Tranh Bá này nhanh như vậy liền thì đánh tới tứ cường!"
"Đúng vậy a! Tốc độ của lần Bách Gia Tranh Bá này nhanh làm cho người thở không kịp! Cơ hồ là trong lịch sử chưa từng có! Bất quá chuyện này cũng hẳn là có nguyên nhân đặc biệt của năm nay."
"Nghe nói là Thác Bạt Chiến Long cùng Lệnh Hồ Vô Cực một thân tu vi đều đã đạt đến cấp độ khó lường. Đồng đều đã tiếp cận Võ Tôn mười tầng cảnh."
"Đến mức tên Hiên Viên Hồng Vũ kia lại có thực lực càng thâm bất khả trắc, chỉ sợ đã sớm bước vào cảnh giới Võ Đế!"
Ánh mắt của Lăng Tiêu híp lại, bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo! Nhưng loại ánh sáng này không phải sát ý, mà chính là nồng đậm hứng thú.
Từ khi hắn xuống núi đến nay giết người vô số, nhưng còn không có cơ hội đụng phải cao thủ Võ Đế, hắn cũng có ý nghĩ muốn tìm một tên cao thủ Võ Đế để chơi đùa.
Phía dưới Võ Đế toàn những thứ bỏ đi, hắn thật sự là lười nhác đánh! Đến giết cũng đã đến mức chán chê rồi!
"Ngày mai thông báo Giang Nam, Giang Đông, Giang Bắc các tên người nói chuyện. Sau đó lại thông báo cho đại biểu tông môn, phú hào ở địa phương có giá trị con người 10 tỷ trở lên, toàn bộ đến yết kiến! Tứ cường sao có thể thiếu Quỷ Cốc ta được?"
"Vâng!"
...
Hôm sau, khí trời tối tăm, mưa phùn liên miên.
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn xem bầu trời, trong ánh mắt để lộ ra một vệt sát ý.
"Không nể mặt ta sao? Đợi chuyện hôm nay hoàn thành ta lại thu thập ngươi!"
Dứt lời, hắn dắt tay Mục Y Nhân ngồi lên một chiếc Rolls-Royce. Cố Mính Yên cũng theo sát phía sau, ngồi ở chiếc Rolls-Royce thứ hai.
Mấy chiếc Rolls-Royce nhanh chóng lái về phía núi Giang Nam.
Lăng Tiêu vốn không muốn đến ngọn núi này, nhưng ở khu vực Giang Nam thì ngọn núi này rất có danh tiếng!
Cho dù đã bị san bằng phạm vi hơn một trăm mét nhưng nó vẫn như cũ đủ để khinh thường các ngụn núi lớn khác ở xung quanh, không thể làm gì, Lăng Tiêu cũng chỉ có thể tạm thời ở lại chỗ này.
Xa xa còn chưa tới núi Giang Nam Sơn thì ở dưới chân núi liền có một đám xe sang trọng đang vây kín!
Ở nơi này xe cùng xe không có trên 10 tỷ, đều phải xấu hổ.
Nhìn thấy xe của Lăng Tiêu đến thì những chiếc xe sang trọng vốn đang dừng sát ở hai bên ven đường lập tức mở cửa, từ trong đó bước xuống một vị lại một vị ăn mặc âu phục giày da, một thân đỉnh cấp hàng hiệu tồn tại!
Nhưng xe của Lăng Tiêu vẫn chưa dừng lại.
Cho phú hào ở nơi này giá trị con người của mỗi người đều không thấp hơn 10 tỷ, thế nhưng ở trong mắt của Lăng Tiêu, bọn họ cũng vẫn như cũ là đồ bỏ đi!
Phàm phu tục tử làm sao có thể cùng đánh đồng cùng Thần?
Mà những phú hào này cũng không dám có chút tức giận nào.
Ở trước mặt Lăng Tiêu, bọn họ còn không có tư cách để tức giận.
Những phú hào này người nào không phải khôn khéo tới cực điểm? Nếu không, bọn họ cũng không có khả năng đạt được loại trình độ như ngày hôm nay!
Xe tiếp tục chạy đến trên núi Giang Nam, ở nơi cao hơn một chút thì là một số đại biểu của tông môn.
Những người đại biểu của các tông môn này tự nhiên toàn bộ đều là Võ đạo tu luyện giả, cũng có khả năng là trưỡng lão của những môn phái kia.
Bọn họ so với đám phú hào kia, tự nhiên lại muốn nâng cao một bậc.
Đến ở đỉnh chóp nhất trên núi, chỗ đó mới chính là đám thủ hạ của Lăng Tiêu đang ngây ngô đứng chờ.
Khi nhìn thấy Lăng Tiêu đến thì một đám Quỷ Cốc đệ tử dưới sự dẫn dắt của bốn vị Phó đường chủ cùng nhau quỳ rạp xuống trước xe Lăng Tiêu.
"Cung nghênh Thiếu chủ!"
Tiếng la chấn thiên, khí thế như hổ!
Uy lực kia thậm chí xé rách những đám mây đang trôi bồng bềnh ở trên trời.
Nhìn thấy được thiên địa dị tượng này thì đừng nói là đám phú hào ở dưới chân núi, liền xem như đám đại biểu của các tông môn ở trên núi kia đều là Võ đạo tu luyện giả cũng cũng nhịn không được ánh mắt khẽ biến. Đối với thực lực của Quỷ Cốc đệ tử cảm thấy một trận kinh ngạc cùng hơi hơi kiêng kị!
Ba người Lăng Tiêu, Mục Y Nhân, Cố Mính Yên đồng thời xuống xe, Mục Y Nhân hiển nhiên không chưa từng chứng kiến được chiến trận lớn như vậy, cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi trắng bệnh cùng có chút sợ hãi.
Lăng Tiêu cảm nhận được sự biến hóa của nàng, hắn nắm lấy tay của nàng lập tức truyền một cỗ chân khí vào cơ thể để trợ giúp nàng ổn định lại tâm tình.
"Đừng sợ, ngươi là nữ nhân của ta, tự nhiên là nữ chủ nhân của bọn họ! Bọn họ phải ngước nhìn ngươi!"
Lúc này ở trong lòng của Mục Y Nhân ấm áp, nàng nắm tay của Lăng Tiêu nhìn đến đám người. Nhìn thấy Cố Mính Yên có vẻ hơi u oán cùng hiu quạnh, nàng liền bắt lấy cánh tay của Cố Mính Yên.
Cố Mính Yên sững sờ, Mục Y Nhân cười cười lôi kéo nàng đi đến vị trí của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu ngồi ở trên một cái ghế được làm bằng vàng, chiếc ghế này trạm chỗ hình rồng, ở chỗ ngồi được lót một miếng đệm tơ lụa nổi danh nhất, mềm mại mà không mất đi sự quý phái.
Mục Y Nhân cùng Cố Mính Yên thì ngồi ở bên cạnh hắn.
Lăng Tiêu hướng về phía dưới nhìn lướt qua, thản nhiên nói:
"Ta đến Giang Nam cũng có một đoạn ngắn thời gian! Trong đoạn thời gian này ta cũng chưa từng gặp mặt nói chuyện với các vị ở đây. Nhưng mà các ngươi chắc cũng không xa lạ gì với ta!"
Mọi người khẽ gật đầu.
Lăng Tiêu đánh bại Tô Yên Nam, diệt Tô gia, giết Tô Định Hải, hủy Tuyệt Thần điện Thiếu điện chủ Quách Tuyền... Những chuyện này từng cái rồi từng cái muốn cho hắn điệu thấp, đều khó có khả năng!
Nhìn thấy mọi người gật đầu, Lăng Tiêu lần nữa mở miệng nói:
"Con người của ta không thích nói nhảm quá nhiều. Lúc này bên trong Bách Gia Tranh Bá ba khối Huyền Thiết Lệnh đều đã xuất thế!"
"Kim Lăng. Long Đằng cung Thiếu cung chủ, Thác Bạt Chiến Long, đã được đến Huyền Vũ lệnh!"
"Ma Đô. Vô Cực Môn Thiếu chủ, Lệnh Hồ Vô Cực, đã được đến Chu Tước lệnh!"
"Côn Lôn Thiếu chủ Hiên Viên Hồng Vũ, cũng đã nhận được Thanh Long lệnh!"
"Hiện nay, khối thứ bốn Huyền Thiết Lệnh cũng không cần phải giấu giếm nữa. Khối thứ bốn Huyền Thiết Lệnh, Bạch Hổ lệnh, thì nằm ở trong tay ta!"
"Tê ~!"
Lời vừa nói ra, trong đám người nhất thời có không ít người hít sâu một hơi.
"Nghĩ không ra, hắn lại lấy được khối Huyền Thiết Lệnh thứ tư!"
"Đây chẳng phải là nói, hắn đã lấy được lá phiếu cuối cùng để tranh đoạt đệ nhất Bách Gia Tranh Bá hay sao?"
"Nghĩ không ra, Quỷ Cốc không xuất thế thì thôi, vừa xuất thế chính là gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc! Kể từ đó, chỉ cần hắn có thể đánh thắng bên trong một người thì liền có thể vấn đỉnh tam cường! Tương lai trăm năm, bài danh của Quỷ Cốc tiến vào trước ba, danh tiếng đại chấn, chỉ sợ muốn nhảy một cái liền hóa rồng a!"
"Cho dù là không tiến vào trước ba thì Quỷ Cốc cũng kiếm lợi lớn rồi! Dù sao có thể tiến vào trước bốn cũng không dễ dàng gì!"
Nhìn thấy đám người ở phía dưới nghị luận ầm ĩ, Cố Mính Yên hướng về Hình Chấn Thiên đang quỳ ở cách đó không xa, đưa một cái ánh mắt.
Hình Chấn Thiên hiểu ý, gật gật đầu, lập tức đứng lên, hướng về dưới núi vận đủ chân khí quát lớn:
"Từ hôm nay trở đi, Quỷ Cốc chúng ta chính là một trong tứ cường của Bách Gia Tranh Bá! Bây giờ, Thiếu chủ nhà ta đã có được hại địa phương chính là Giang Châu, Tây Bắc. Giang Nam, Tuyệt Thần điện đã bị diệt, Đao Hoàng môn Thiếu chủ Âu Dương Hiểu Bạch cũng đã tuyên bố lui ra tranh đấu, cho nên Giang Nam từ đây chính là địa bàn của Thiếu chủ nhà ta! Các ngươi từ nay về sau đều phải tiếng cống Quỷ Cốc, thần phục với Quỷ Cốc! Mới có thể đặt chân ở Giang Nam!"
Lời nói này vừa dứt, một số môn phái cùng phú hào đều ào ào gật đầu.
Dù sao, Lăng Tiêu đánh bại Tuyệt Thần điện, còn có Đao Hoàng môn thì thực lực đã đầy đủ. Mà hắn lại nắm giữ Bạch Hổ lệnh! Bất luận nói thế nào, hắn đều có tư cách kia.
Nhưng, ngay lúc này lại có một đội nhân mã ngạo mạn từ trong đám người đi tới.
"Thần phục Quỷ Cốc các ngươi sao? Khẩu khí thật lớn a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận