Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 925: Ra chuyện

Lăng Tiêu dở khóc dở cười.
"Ta lại bỉ ổi như vậy sao? Làm ngươi không yên lòng như thế a."
Mặt Băng Như Ngọc ửng đỏ, nắm nắm nắm tay nhỏ, uy hiếp nói:
"Biết người biết mặt không biết lòng, ta còn chưa biết ngươi đến cùng là loại người gì? Gia hỏa nhà ngươi, giấu quá sâu, sâu không lường được. Ta vẫn phải đề phòng ngươi một chút mới được."
Lăng Tiêu lắc đầu, có vài phần bất đắc dĩ nói:
"Được thôi, vậy ngươi mau đi mang sách tới cho ta. Ngươi yên tâm đi, ta luôn ở trong viện này. Trước khi ngươi về, ta sẽ không tiến vào gian phòng của ngươi."
"Vậy cũng được."
Nói xong, Băng Như Ngọc, liền chắp hai tay sau lưng, chân đạp mây, rời khỏi nơi này.
Mà nàng chân trước vừa rời khỏi, cạnh góc tường, một bóng người cũng lặng yên rời khỏi.
"Giỏi cho Băng Như Ngọc nhà ngươi, thế mà dám vụng trộm giấu nam nhân trong nhà. Mà giấu nam nhân thì cũng thôi đi, vậy mà còn giấu trong khuê phòng của mình. Ta phải báo nhanh cho Đại thiếu gia, không biết ngươi sẽ ckết cục gì đây? Hắc hắc hắc...."
Lăng Tiêu thật ra cũng cảm giác được bóng người kia, nhưng thương thế trên người còn chưa hoàn toàn khôi phục. Tuy nhiên, lực lượng tinh thần của hắn vẫn rất dư thừa, mạnh hơn gấp mấy lần so với rất nhiều người. Tự nhiên có thể dễ dàng phát giác được gia hỏa mà Băng Như Ngọc cũng không phát hiện được.
Tuy nhiên nha, nơi này dù sao cũng là địa bàn của gia tộc Hàn Băng người ta. Bản thân mình ở chỗ này còn phải nhờ cậy người ta, nếu giờ mà đi gây sự, không khỏi có chút quá đáng ghét.
Cho nên, tuy hắn biết có người đang nghe trộm, cũng không quản quá nhiều.
Mà bóng người kia thì rời khỏi rất nhanh, hắn chạy xuyên qua mấy tòa biệt viện, sau cùng rơi xuống một toà biệt viện góc đông nam của gia tộc Hàn Băng.
Trong tòa biệt viện này, càng đi vào thì lực lượng hàn băng chung quanh càng thêm hùng hậu, phủ kín cả góc tường cùng đầu cành, tất cả địa phương đều phủ một tầng sương trắng, thậm chí, trực tiếp kết xuất ra một tầng hàn băng. Nhưng ngẫm lại, sức mạnh hàn băng trong tòa biệt viện này phải dồi dào đến cỡ nào, thích hợp cho tu luyện công pháp của gia tộc Hàn Băng đến cỡ nào.
Bóng người kia nhanh chóng đến nơi này, gõ gõ cánh cửa lớn của biệt viện.
"Đại thiếu gia, nô tài mới trở lại, nô tài đã điều tra xong bí mật của Đại tiểu thư."
"Vào đi."
Trong biệt viện truyền tới một âm thanh rất nhỏ, bóng người kia lập tức chắp tay đáp tạ nói:
"Vâng. Đa tạ Đại thiếu gia."
Sau đó, hắn nhanh chóng đẩy cửa ra, đi vào trong biệt viện, lực lượng hàn băng trong biệt viện càng nồng đậm thêm ba phần, toàn bộ gạch xanh trên mặt đất, đều đã kết ra một tầng băng thật dày. Tại chính giữa biệt viện, có một thanh niên dung mạo tuấn lãng đang ngồi. Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh thăm thẳm, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, khí vũ hiên ngang. Nhưng, loại sức mạnh hàn băng tỏa ra từ trên người hắn lại làm cho người khác không dám tùy ý tới gần.
"Đại thiếu gia, Đại tiểu thư từ thượng giới mang về một nam nhân, hơn nữa còn để nam tử này dưỡng thương trong khuê phòng của mình."
"Ngươi nói cái gì?"
Băng Đại thiếu gia, trong nháy mắt chau mày, đôi mắt híp lại. Phát ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, khiến không khí trong biệt viện, vốn dĩ đã rét lạnh, lại giảm xuống mấy độ.
"Ngươi nói Đại tiểu thư của gia tộc Hàn Băng ta, thế mà vụng trộm giấu nam nhân trong khuê phòng của mình? Ngươi nên nhớ là phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Nếu ngươi dám nói vớ nói vẩn, ta nhất định sẽ tự tay cắt đầu lưỡi của ngươi."
Tên hạ nhân kia lập tức quỳ rạp xuống đất.
"Đại thiếu gia, ngài dù cho tiểu nhân mười hay một trăm lá gan, tiểu nhân cũng không dám gạt ngài. Những lời tiểu nhân nói đều là sự thật. Đại tiểu thư thật sự giấu một nam nhân trong phòng của mình. Với lại quan hệ giữa nam nhân này với nàng nhìn qua còn không cạn, tiểu nhân còn loáng thoáng nghe được, Đại tiểu thư hình như có đổi qua y phục của hắn."
Băng đại thiếu gia nắm chặt nắm đấm.
"Hay cho Băng Như Ngọc nhà ngươi, thật là một nữ nhân đê tiện. Ta đã cảm thấy lần này ngươi trở về từ vị diện thượng giới, vẫn luôn có chút không đúng. Không nghĩ tới, ngươi thế mà lén lút giấu nam nhân. Quả thực là bại hoại gia phong của gia tộc Hàn Băng chúng ta. Khó trách, người của gia tộc khác đến cầu thân thì ngươi luôn luôn không chịu đáp ứng.
Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự là trinh tiết liệt nữ gì đó. Không ngờ ngươi chỉ là một tiện nhân không hơn không kém."
"Đại thiếu gia, ngài bây giờ chuẩn bị làm gì tiếp theo? ?"
"Tiện nhân kia, còn có thằng ranh kia nữa, đều đang ở chỗ này sao?"
"Hồi bẩm Đại thiếu gia, Đại tiểu thư đi lấy sách gì đó cho hắn, còn tiểu tử kia thì vẫn lưu lại trong biệt viện của Đại tiểu thư."
"Hừ."
Băng Đại thiếu gia, hừ lạnh một tiếng.
"Đã như vậy, vậy liền cùng với ta giết qua. Mặt khác, lập tức thông báo cho Đại bá Nhị bá, còn có những con cháu đích tôn còn lại trong gia tộc. Loại chuyện làm bại hoại gia phong này, ta tuyệt đối không cho phép xuất hiện trong gia tộc Hàn Băng."
"Vâng."
Hai người lập tức chia ra hành động.
Mà ở nơi khác, Băng Như Ngọc đã đến Tàng Kinh Các của gia tộc, liền rất nhanh tìm dược mấy quyển ghi chép về vị trí địa lí của Thần giới, kể cả mấy gia tộc xung quanh cũng được giới thiệu kỹ càng, ngoài ra còn giới thiệu về một vài tông môn ở xa hơn.
Sau khi lấy được những cái này, nàng cũng không nán lại quá lâu, lập tức chạy về biệt viện của mình. Bởi vì nàng cũng lo lắng những người khác sẽ phát hiện Lăng Tiêu, đến lúc đó tạo thành phiền phức không đáng có.
Tuy nhiên, khi nàng mới vừa tới trước cửa chính của biệt viện của mình, liền thấy Đại thiếu gia, còn có một số trưởng bối, trưởng lão trong gia tộc, vẻ mặt ai nấy cũng đều giận dữ đùng đùng, sắc mặt khó coi đi tới. Cái này khiến trong lòng Băng Như Ngọc không nhịn được, mơ hồ cảm thấy không ổn lắm.
"Chư vị thúc thúc bá bá, còn có các trưởng lão, tiền bối trong gia tộc, các vị tại sao vào lúc này lại đột nhiên cùng nhau đi tới biệt viện của ta?"
Nàng đầu tiên là rất lễ phép bái, hành lễ với mọi người. Hỏi trước một tiếng.
Nhưng đáng tiếc là, những người này cũng không phản ứng với nàng, mà chính là một mặt khó coi, vây quanh nàng.
"Băng Như Ngọc, ngươi thật to gan. Lại dám tại trong khuê phòng của mình, tự mình giấu nam nhân, ngươi đặt tổ huấn của gia tộc Hàn Băng chúng ta ở đâu hả? Ngươi thân là Đại tiểu thư của gia tộc Hàn Băng, chẳng lẽ một chút liêm sỉ cũng không biết sao?"
Một câu nói kia, trong nháy mắt khiến lòng Băng Như Ngọc lộp bộp một trận, nhưng nàng cũng không mở miệng trực tiếp trả lời, mà chính là giải thích:
"Đại bá, ta không biết lời ngươi nói có ý gì? Ta chưa từng có giấu diếm bất kỳ nam nhân nào. Còn mời Đại bá minh giám, không nên vội vàng đóng lên cái mũ tiếng xấu cháu gái bại phôi cho ta. Như vậy mới không thẹn là trưởng bối của gia tộc Hàn Băng."
"Hừ. Vu oan?. Ngươi còn dám nói là ta vu oan cho ngươi. Băng Như Ngọc, ngươi thật to gan. Trước đó ta có nghe qua tin đồn từ những đệ tử của các gia tộc kia trở về từ thượng giới, nói ngươi tại vị diện thượng giới không biết kiềm chế. Thế mà theo đuổi một tên tu sĩ thấp hèn của vị diện thượng giới, còn câu kết làm bậy. Không ra thể thống gì. Ta còn tưởng rằng mấy kẻ kia là từ không nói có, muốn làm tổn hại danh tiếng của gia tộc Hàn Băng chúng ta, thế nhưng không nghĩ tới, ngươi bây giờ thật sự dám mang người vào nhà chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận