Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 141: Ta Muốn Chơi Ngươi, Như Ngược Chó Vậy

Tô gia ngã xuống, thần thoại mới đã sinh ra.
Phía trên hồ nhất chiến, người Giang Nam dựa vào đó mà lưu truyền rất nhiều câu chuyện!
Lăng Tiêu chi danh, nhất chiến Phong Thần.
...
Màn đêm buông xuống, Trương Văn Hách mang theo Lăng Tiêu đi tới Giang Nam Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu.
"Thiếu chủ, cái Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu này là tuyệt nhất Giang Nam, nghe nói bên trong tụ tập các loại muội tử xinh đẹp, phục vụ cũng là số một số hai Giang Nam. Có thể nói là một trong đỉnh cấp hội sở ở Giang Nam, ta đã đặt trước cho ngài một phòng tổng thống, ngài có muốn đi lên chơi một chút hay không?"
Lăng Tiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
"Loại địa phương này về sau ngươi vẫn nên ít đến một chút thì tốt hơn. Hồng Phấn Khô Lâu quấy loạn tâm trí của người khác, nhất là Võ đạo tu luyện giả, dễ dàng sinh ra tâm ma."
"Lời thiếu chủ nói thì tiểu nhân liền nhớ kỹ. Ngài có muốn ta hủy đặt phòng hay không?"
"Không cần, tới thì đã tới rồi, vậy liền vào xem một chút đi, về sau không cho phép ngươi tới đây."
"Vâng! Thiếu chủ, ta mở cửa xe cho ngài."
Trương Văn Hách mở cửa xe, đem Lăng Tiêu tiến vào Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu, mới vừa vào đến cửa thì liền có một đám nữ tử son phấn đầy mặt, dung mạo thượng thừa chạy ra nghênh đón.
"Hai vị thiếu gia, các ngươi xem ra rất lạ mặt a, lần đầu tiên tới Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu đúng không, để ta bồi ngươi đi?"
Trương Văn Hách sắc mặt lạnh lẽo.
"Cút! Các ngươi là loại gì? Các ngươi xứng để bồi thiếu chủ nhà ta hay sao?"
Chúng nữ ăn quả đắng, sắc mặt không khỏi lạnh lẽo, quay người rời đi.
"Hừ! Ra vẻ cái gì a?"
"Đúng đấy, chỉ là vài đồng tiền bẩn thôi không phải sao?"
"Mẹ nó! Các ngươi nói cái gì? Nói lại cho lão tử!"
Trương Văn Hách thì muốn xông lên đánh người thì Lăng Tiêu phất phất tay.
"Được rồi, một bầy kiến hôi, ô uế tay."
"Đúng, Thiếu chủ khoan hồng độ lượng. Tiểu nhân bội phục."
"Ta không phải khoan hồng độ lượng, chỉ là để cho ngươi biết, làm thủ hạ của ta thì đừng nên mất mặt như vậy. Bộ dáng của ngươi vừa nãy cùng những tên chó săn trong tiểu thuyết phản diện khác nhau ở chỗ nào?"
"Ngạch...."
Trương Văn Hách không khỏi có chút lúng túng sờ lên mũi.
Lăng Tiêu lắc đầu, lên lầu. Trương Văn Hách vội vàng đuổi theo.
Hai người tới phòng Tổng thống, vừa mới ngồi chưa được bao lâu thì đã có một nữ tử khí tức mười phần xuất chúng đi vào cửa.
Tóc ngắn ngang tai, bộ dáng chừng ba mươi tuổi, mặc lấy một bộ trang sức khảm đá quý. Váy thì chẻ ngang phía bên đùi, phía dưới lộ ra đôi chân dài trắng noãn như ngà voi.
Thấy được nàng trong tích tắc, Trương Văn Hách nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt có chút xanh lét.
"Hai vị tiên sinh, ta là Tổng giám đốc Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu, ta tên Tề Tuyết. Hoan nghênh hai vị tiên sinh đến chỗ của bọn ta, ta đại biểu cho hội sở tặng hai vị hai bình Remy Martin, hi vọng các vị tối nay vui chơi vui vẻ!"
Vừa dứt lời, Trương Văn Hách liền không nhịn được cười hắc hắc nói:
"Khẳng định là rất vui, nếu là tổng giám đốc Tề có thể ngồi xuống cùng chúng ta chơi đùa, cái kia liền càng vui sướng!"
"Trương tiên sinh thật biết nói đùa."
Câu nói này, Tề Tuyết là cười nói, nhưng trong ánh mắt lại chợt lóe lên một vệt chán ghét.
"Hai vị tiên sinh, ta sẽ không quấy rầy các ngươi nữa, nếu có chuyện gì cứ việc phân phó, hội sở chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực làm cho hai vị hài lòng."
Lăng Tiêu phất phất tay, ra hiệu nàng lui ra.
Tề Tuyết ôn nhu cười một tiếng, chậm rãi lui xuống, Trương Văn Hách vẫn còn như cũ lưu luyến không rời.
Đợi đến khi Tề Tuyết triệt để lui ra ngoài, Trương Văn Hách đột nhiên cảm giác được một cỗ uy áp buông xuống, hắn còn chưa kịp phản ứng liền bị một cỗ cự lực trực tiếp đánh bay ra ngoài!
Phịch một tiếng, Trương Văn Hách trực tiếp đụng vào trên tường, lục phủ ngũ tạng cũng hoi bị thay đổi vị trí.
Hắn che ngực mà khó khăn đứng lên, hướng về Lăng Tiêu vẻ mặt đau khổ nói:
"Thiếu chủ, ngài làm sao đạp ta à?"
Lăng Tiêu sắc mặt lạnh như băng nói:
"Nếu không phải Trương Đạo Sơ trung thành tuyệt đối nhiều năm như vậy thì vừa nãy ta đã đạp chết ngươi rồi!"
Nhìn Trương Văn Hách một mặt vẻ mặt vô tội, Lăng Tiêu lần nữa âm thanh lạnh lùng nói:
"Ngươi nhìn bộ dạng cảu ngưi khi nãy đi, bộ mặt của Quỷ Cốc ta sợ là đã bị ngươi quẳng đi hết rồi!"
Trương Văn Hách nhịn không được nói lầm bầm:
"Thiếu chủ, Ta chỉ là đùa với nàng thôi."
Vừa dứt lời, nhiệt độ trong không khí đột nhiên trở nên lạnh đi mấy độ.
"Ngươi nói lại cho ta nghe xem?"
Trương Văn Hách vội vàng rụt cổ lại!
Nhìn hắn đàng hoàng, Lăng Tiêu mới tiếp tục mở miệng.
"Đi ra bên ngoài thì có thể phách lối, nhưng đừng mang theo cái bộ dạng bỉ ổi vừa nãy cảu ngươi. Ngươi dù sao cũng là Binh Vương, làm sao lại có thể giống hệt một tên đê tiện như vậy? Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra, bên trong ánh mắt của nữ nhân lúc nãy có chút chán ghét hay sao?"
"Từ xưa đến nay, người thành đại sự đều là làm việc rất bằng phẳng! Tư chất của ngươi không tệ, tu luyệ cho thật tốt thì ngày sau ta có thể cho ngươi làm tướng quân. Nhưng cũng đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, nếu là ngươi không làm việc đàng hoàng, cả một đời cũng chỉ có thể đi theo Đạo Sơ thôi."
Trương Văn Hách lúc này mới thu hồi u oán sắc mặt, nghiêm túc nói:
"Được, Thiếu chủ, Ta đã biết!"
"Biết thì tốt rồi, ngươi ra ngoài đi, để cho ta thanh tĩnh một chút."
"Tốt, Thiếu chủ, ta ở đây ngươi quả thạt không thanh tĩnh, ta đi gọi cho ngươi hai bình hảo tửu ha!"
"Đi đi!"
Trương Văn Hách đi ra ngoài, Lăng Tiêu vuốt vuốt huyệt Thái Dương mà nhắm mắt dưỡng thần.
Tuy đã diệt Tô gia, nhưng muốn nắm Giang nam trong tay thì là chưa đủ.
Giang Nam, chính là địa bàn Đao Hoàng môn, không diệt Đao Hoàng môn, Giang Nam cho dù có đạt được thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị Đao Hoàng Môn đoạt lại.
Thay đổi xoành xoạch, không giải quyết căn nguyên vấn đề thì cũng không có ý nghĩa gì!
Trừ cái đó ra, Bạch Hổ Huyền Thiết Lệnh giấu ở trong khuôn viên đại học Giang Nam cũng phải đi lấy.
Đạt được đệ nhất Bách Gia Tranh Bá, chiếm lấy Võ Lâm Minh Chủ thì mới có thể tuỳ tiện diệt Hoa gia mà không để cho Long Tổ gây phiền toái.
Tuy nói lấy thực lực trước mắt của Lăng Tiêu cùng Quỷ Cốc đã đủ để diệt Hoa Gia, thế nhưng Long Tổ tất nhiên sẽ bị dẫn động, đến lúc đó cũng không phải chỉ đối phó với một mình Hoa Gia.
Dù sao Long Tổ thế nhưng chỗ trọng yếu của Hoa Hạ, đồng thời còn có thể hiệu lệnh võ lâm!
Chỉ khi nào Lăng Tiêu trở thành Võ Lâm Minh Chủ, dù cho là Long Tổ cũng không dám hó hé với hắn nửa lời.
Đó cũng không phải nói Lăng Tiêu sợ Long Tổ!
Lăng Tiêu chỉ có một mình thì sợ gì thiên hạ? Nhưng hắn còn có người nhà, có gia gia, có Y Nhân, còn có hơn 100 ngàn đệ tử Quỷ Cốc!
Hắn không khả năng 24 giờ đều trông coi những người này.
Làm một pro, đạt đến trình độ nhất định mới có thể chân chính vô địch khắp thiên hạ! Mới có thể bảo vệ tất cả những người mình muốn bảo vệ!
Mà lại Lăng Tiêu cũng không muốn giao chiến với Long Tổ, cái này đối với Hoa Hạ mà nói là thương tổn cực lơn! Nếu lũ ngoại quốc nhân cơ hội này đánh vào thì Lăng Tiêu không phải trở thành tội nhân quốc gia rồi hay sao?
...
Đang nghĩ ngợi thì cửa lớn lần nữa mở ra, một mỹ nữ cao gầy mặc áo dài bưng một bình Louis XIII tới.
Nàng ngũ quan tinh xảo, đồ trang sức phối hợp rất trang nhã, áo dài xẻ tà cho đến bên hông, lúc đi thì uốn éo uốn éo, lẳng lơ hết sức.
"Tiên sinh, ngài khỏe chứ, đây là Louis XIII chủa ngài, ngài có cần ta mở ra cho ngài không?"
Nghe được thanh âm này tựa hồ có hơi quen thuộc, Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, thả tay xuống, liến nhìn đối phương một chút.
Cũng là cái nhìn này, nhất thời để nhiệt độ cả căn phòng trong nháy mắt hạ xuống mấy độ.
"Nguyên lai là tên hỗn đản ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận