Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 177: Con kiến hôi, lại dám hò hét ở đây sao?

Một đám người kia mới vừa đi ra thì ánh mắt của mọi người bị hấp dẫn nhìn lại.
Còn tầm nhìn của đám người Lăng Tiêu cũng di chuyển đến đối phương.
Nhìn lướt qua, ánh mắt của Cố Mính Yên híp lại, nói:
"Lăng Tiêu, nhìn thấy trang phục của bọn hắn chắc là người của Thất Hợp cốc! Thất Hợp cốc là môn phái phụ thuộc Tuyệt Thần điện, chỗ dựa sau lưng của bọn hắn hẳn là Tuyệt Thần điện!"
Ánh mắt của Lăng Tiêu lạnh lùng.
"Một bầy kiến hôi mà thôi, chuyện mệt não vẫn còn nhiều!"
Đám người kia vừa đi ra đã đi lên phía trước, dạo qua một vòng, hướng về mọi người ở dưới chân núi quát lớn:
"Chư vị! Mọi người đều biết, từ xưa đến nay Giang Nam đều được Tuyệt Thần điện cùng Đao Hoàng môn cộng đồng nắm giữ, song phương mỗi người một nửa! Quỷ Cốc bọn hắn mặc dù nói là đã lấy được Bạch Hổ lệnh, đã lấy được tư cách tranh đoạt ải cuối cùng của Bách Gia Tranh Bá! Nhưng mà khoảng cách giữa Quỷ Cốc và Giang Nam lại rất xa! Mặt khác, hắn đã có Tây Bắc cùng Giang Châu! Vậy mà còn không biết đủ, còn muốn tới áp ép Giang Nam nữa chứ? Mọi người cứ để cho hắn đạt được mục đích của hắn sao? ! Nếu như các ngươi hôm nay hàng hắn, vậy sau này làm sao có thể đối mặt với Đao Hoàng môn cùng Tuyệt Thần điện đây?"
"Cái này...."
Tất cả mọi người không phải người ngu, ai cũng có thể nghe được ý tứ trong lời nói đó!
Tuy lúc này người của Lăng Tiêu còn ở Giang Nam, còn có thể bảo vệ bọn họ. Nhưng mà Lăng Tiêu một khi rời khỏi Giang Nam, vậy thì Tuyệt Thần điện cùng Đao Hoàng môn có thể sẽ không dễ dàng tha thứ bọn họ a!
Vừa nghĩ như thế, mọi người nuốt ngụm nước bọt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cũng không dám lại nói gì nhiều.
"Láo xược!"
Thấy cảnh này, một trong Phó đường chủ của Chiến Thần đường là Đường Phệ Thiên trong nháy mắt nổi giận gầm lên một tiếng.
Nhưng Lăng Tiêu lại khẽ quát một tiếng.
"Phệ Thiên, lui ra!"
"Vâng!"
Đường Phệ Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương liếc một chút, hừ lạnh một tiếng, chậm rãi lui xuống.
Điều này càng làm cho đối phương càng thêm đắc ý, hắn hướng về Lăng Tiêu, hất cái cằm lên thật cao, trong ánh mắt mang theo vài phần ngạo mạn ngả ngớn.
Lăng Tiêu cũng không tức giận, càng không có phản ứng đến hắn.
Ngay đúng lúc người kia đang đắc ý thì ở dưới núi lại lần nữa có một đám người cũng tiến lên.
"Chỉ là một cái Thất Hợp cốc nho nhỏ giống như chó săn vậy mà cũng không cảm thấy ngại. Dám lấy danh tiếng của Đao Hoàng môn chúng ta đến uy hiếp người khác, thú vị, đúng là thật thú vị!"
Lúc này sắc mặt của đám người Thất Hợp cốc biến hóa.
"Là người của Đao Hoàng môn, người của Đao Hoàng môn đến! Đao Hoàng môn Thiếu môn chủ, Âu Dương Hiểu Bạch!"
"Nghĩ không ra, liền người của Đao Hoàng môn đều tới, chuyện này càng ngày càng náo nhiệt a!"
Âu Dương Hiểu Bạch chậm rãi đi lên núi, khi hắn đi đến trước mặt của đám người Thất Hợp cốc thì hai tay của hắn đặt sau lưng, giọng nói lạnh lùng hỏi:
"Ai là người nói chuyện của Thất Hợp cốc?"
Đám người Thất Hợp cốc ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Sau một lúc từ trong đám người có một người với khuôn mặt ngưu bức phách lối đi ra, hừ nhẹ nói:
"Chính là ta!"
Vừa dứt lời, Âu Dương Hiểu Bạch vung tay tát một phát, trực tiếp quất hắn bay ra ngoài!
Lúc người kia bay ra ngoài mấy chục mét thì đúng lúc thân hình của hắn rơi xuống đất liền vang lên một loại âm thanh " ầm".
Sau đó, hắn chật vật đứng lên, phun ra một miệng đầy răng.
"Ngươi... Ngươi dám đánh ta sao?"
Âu Dương Hiểu Bạch một bên nhìn tay của mình, một bên cười lạnh nói:
"Đánh ngươi lại như thế nào? Dám tùy tiện lấy danh nghĩa của Đao Hoàng môn chúng ta, ta không có trực tiếp giết ngươi đã rất nể mặt ngươi!"
"Ngươi — —! Ngươi có biết sau lưng Thất Hợp cốc chúng ta thế nhưng là Tuyệt Thần điện hay không hã? !"
"Cắt!"
Âu Dương Hiểu Bạch trợn trắng mắt, cười lạnh nói:
"Còn Tuyệt Thần điện nữa chứ! Ngươi có biết hay không, Tuyệt Thần điện Thiếu chủ của các ngươi cũng chính là ở nơi này, ở trên đỉnh núi Giang Nam bị giết hay sao? Ngươi lại có biết hay không? Trên ngọn núi này nhuộm đỏ bao nhiêu máu tươi?"
Nói xong, hắn hướng về phía mọi người ở dưới núi, la lớn:
"Kể từ hôm nay, Đao Hoàng môn ta đầu hàng Quỷ Cốc! Nếu là Giang Nam có ai hoảng sợ thì không cần sợ hãi nữa. Âu Dương Hiểu Bạch ta ở đây công khai tuyên bố, Đao Hoàng môn ta tuyệt đối sẽ không hạ độc thủ với người thần phục Quỷ Cốc!"
Lời vừa nói ra, mọi người ào ào gật đầu.
"Đến cùng là Âu Dương thiếu chủ lòng dạ rộng lớn, sẽ không giống như Tuyệt Thần điện, thủ đoạn độc ác!"
"Cũng khó trách Tuyệt Thần điện thất bại, ở bên trong môn phái của bọn hắn toàn bộ đều là tiểu nhân âm hiểm, hoàn toàn không có bất kì cái gì gọi là hiệp nghĩa, vậy thì làm sao có thể ở bên trong Bách Gia Tranh Bá lấy được thành tích tốt đây?"
"Thật là đáng đời!"
...
Mắt thấy cục thế bắt đầu nghiêng về một phía, đám người Thất Hợp cốc nhất thời sắc mặt có chút khó coi.
"Này! Âu Dương Hiểu Bạch, ngươi dù sao cũng là truyền nhân của Đao Hoàng Đao Hoàng môn! Đao Hoàng luôn luôn bá khí, tu luyện Bá Ý Cuồng Đao. Toàn bộ giang hồ ai không biết, ai không hiểu? Ngươi lại nhát gan đầu hàng Lăng Tiêu, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi đang bôi nhọ danh tiếng của Đao Hoàng môn sao?"
Âu Dương Hiểu Bạch, cười lạnh.
"Nếu như ta đầu hàng người khác thì Âu Dương Hiểu Bạch ta tự nhận là hoàn toàn chính xác xấu hỗ! Nhưng mà đầu hàng Lăng thiếu chủ thì ta cũng không cảm thấy như vậy! Ngược lại ta cảm thấy ta thật sự rất vinh hạnh!
"Ngươi — —!"
"Đủ rồi!"
Không đợi người của Thất Hợp cốc lên tiếng lần nữa, Lăng Tiêu lạnh lùng mở miệng, trực tiếp ngăn chặn lời của bọn hắn!
Sau đó, Lăng Tiêu đứng dậy, một cỗ uy áp to lớn khiến người ta không ngừng run rẩy.
Nhất là đám người Thất Hợp cốc. Bởi vì Lăng Tiêu bản thân liền là đặc biệt nhằm vào bọn hắn!
"Tuyệt Thần điện không dám ra khỏi nhà tới tìm ta, một đám con kiến hôi nho nhỏ như Thất Hợp cốc các ngươi ngược lại cũng có gan lớn đấy! Nếu các ngươi đã dám phách lối ở trước mặt, vậy thì... Liền chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của ta đi!"
"Hình Chấn Thiên!"
"Có thuộc hạ!"
"Đem tu vi của bọn hắn phế hết cho ta, buộc thành bánh chưng ném vào trong nước cho cá ăn đi!"
"Tuân mệnh!"
Lúc này đám người Thất Hợp cốc quá sợ hãi.
"Này! Ngươi muốn làm gì? Ngươi không nên làm ẩu! Thất Hợp cốc chúng ta được Tuyệt Thần điện bảo vệ! Ngươi dám đụng đến chúng ta, Tuyệt Thần điện sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng.
"Bọn hắn sẽ không bỏ qua ta sao? Vậy cũng phải hỏi ta có muốn buông tha cho bọn hắn hay không đã? Đường Phệ Thiên, Kiếm Vô Sinh lập tức đem binh theo ta đi Tuyệt Thần điện, tiếp kiến một phen!"
Âu Dương Hiểu Bạch liền vội vàng mở miệng nói:
"Tính cả Đao Hoàng môn ta trợ uy cho Quỷ Cốc!"
Đám ngưới ở phía dưới, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều ào ào hưởng ứng lên.
"Ta Bách Chiến Môn, nguyện ý theo Quỷ Cốc, tiến về Tuyệt Thần điện!"
"Ta Thanh Phong Sơn, nguyện ý theo Quỷ Cốc, tiến về Tuyệt Thần điện!"
...
Nhìn thấy xung quanh khắp đồi núi tràn đầy người không ngừng hô ứng. Đám ngươi Thất Hợp trong nháy mắt triệt để trợn tròn mắt!
Đến tận giờ phút này bọn hắn mới ý thức được chính bản thân của bọn hắn đã phạm vào một cái sai lầm rất lớn!
"Không — —! Lăng thiếu chủ, Đây đều là hiểu lầm! Đều là hiểu lầm! Thất Hợp cốc chúng ta cũng là bị Tuyệt Thần điện bức bách, chúng ta cũng là có chút bất đắc dĩ a! Ngài phải biết, Thất Hợp cốc chúng ta vốn là thủ hạ của Tuyệt Thần điện thủ hạ, chúng ta không có cách nào khác a!"
Lăng Tiêu lạnh lùng thoáng nhìn.
"Làm sai chuyện phải bị phạt, bị đánh cũng phải đứng vững. Đã không có xem xét thời thế, lại lựa chọn một bước này, vậy thì các ngươi liền nên nhận mệnh! Đường Phệ Thiên, đưa bọn hắn lên đường!"
"Vâng!"
Đường Phệ Thiên vung tay lên, mười vị Quỷ Cốc đệ tử vọt thẳng đến đám người Thất Hợp cốc.
Đối phó với những loại môn phái nhỏ này thì mười người cũng đủ để nhẹ nhõm nghiền ép!
Cùng Lăng Tiêu đối nghịch, đúng là muốn tìm đường chết mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận