Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 165: Tô Định Hải, Ta Tất Giết Ngươi!

Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu còn chưa từ bên trong minh tưởng tỉnh táo lại thì ở cửa chính biệt thự vang lên liên tục âm thanh của chuông cửa.
"Đến rồi đến rồi!"
Tú Nhi nhanh chóng chạy tới cửa, mở cửa liền nhìn thấy có hai người đang đứng ở trước cửa.
Một người trong đó sắc mặt lãnh ngạo, một thân áo da màu đen! Một người khác thì một mặt phách lối cuồng ngạo, sắc mặt đồng dạng băng lãnh!
"Nói Lăng Tiêu nhà các ngươi lăn ra đây!"
Ánh mắt của Tú Nhi híp lại, sắc mặt có chút không coi.
"Các ngươi là ai? Tại sao dám vô lễ với thiếu chủ nhà ta như vậy?"
"Hừ! Chúng ta là ai ngươi không có tư cách quản được!"
Nói xong, đối phương trực tiếp đẩy nàng, tự mình bước vào trong biệt thự.
"Này! Các ngươi không thể đi vào! Đứng lại cho ta!"
Tú Nhi nhanh chóng tiến lên đang muốn ngăn cản hai người thì hai người này lại không lưu tình chút nào, trực tiếp đấm một quyền đánh bay Tú Nhi ra ngoài.
Oanh — —!
Tú Nhi đụng vào TV vang lên một loại âm thanh đổ vỡ.
"Họ Lăng, cút ra đây cho chúng ta!"
Vừa dứt lời thì có một bóng ngườiThuấn Di mà tới, trực tiếp một tát một phát trúng ngay mặt tên vừa phách lối văng ra ngoài!
Phanh — —!
Lúc hắn vừa rơi xuống mặt đất thì toàn bộ răng ở một bên đã rụng sạch!
"Dám ở địa bàn của Lăng Tiêu ta phách lối như vậy, ngươi chán sống rồi sao?"
Người tới chính là Lăng Tiêu, rất nhanh sau đó ánh mắt của hắn di chuyển đến người còn lại.
"Các ngươi là ai? Đến đây làm cái gì?"
Ánh mắt của người nọ híp lại, trong ánh mắt của hắn không hoảng sợ cũng cũng không tức giận, sắc mặt vẫn lãnh ngạo như củ nói:
"Ta chính là Doanh Tô Việt, là cận vệ dưới trướng của Đại tướng quân Tô Định Hải!"
Lăng Tiêu vừa nghe được một chữ 'Tô' này thì sắc mặt lãnh khốc của hứan không khỏi nhiều một vệt phiền chán.
Chợt, sắc mặt hắn băng lãnh nhìn đối phương, hỏi:
"Chó của Tô gia đến chỗ của ta làm cái gì?"
Người kia hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi mắng ai là chó hã? Ta có thể nói cho ngươi biết, miệng của ngươi nên ăn nói sạch sẽ một chút! Nếu không thì ngươi có tin ta sẽ để ngươi vĩnh viễn cũng không mở miệng được hay không?"
Lăng Tiêu không nói nhiều lời, trực tiếp đánh bay đối phương văng ra ngoài cửa!
"Ngươi — —! Ngươi dám đánh ta sao? Có phải ngươi chán sống rồi hay không? Ngay cả ta mà ngươi cũng dám đánh? Ta chính là cận vệ của Đại Tướng Quân Tô Định Hải! Ta...."
"Ồn ào!"
Không đợi hắn tiếp tục nói nhảm, Lăng Tiêu lập tức đạp một phát.
"Ầm!"
Chân khí từ lòng bàn chân phát ra trực tiếp giẫm nát vùng ngực của đối phương. Đối phương lập tức phun ra một ngụm máu tươi, hắn trợn to tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.
"Ngươi... được lắm...."
Lời còn chưa dứt thì hắn đã triệt để tắt thở!
Tên ngu ngốc vừa mới bị Lăng Tiêu tát rụng nữa hàm răng hung hăng đánh run một cái, hắn bị thủ đoạn của Lăng Tiêu dọa sợ đến nổi tề dầm trong quần!
"Ngươi.. Ngươi vậy mà giết hắn sao? Hắn chính là người của Long Tổ!"
Ánh mắt của Lăng Tiêu lạnh lẽo
"Ngươi dài dòng thêm một câu nữa thì ta cũng không ngại tiễn ngươi lên đường! Nói đi, sáng sớm các ngươi đến chỗ ta làm cái gì?"
Tên kia hung hăng run rẩy một cái, sắc mặt hoảng sợ nói:
"Ta... Tô đại tướng quân nói chúng ta tới tìm ngươi, để ngươi đến yết kiến hắn! !"
"Yết kiến hắn sao? Gan chó của hắn cũng lớn nhỉ!"
Hai tay của Lăng Tiêu đặt sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.
"Mang theo đầu của tên ngu ngốc kia cút về nói cho Tô Định Hải biết, nếu hắn muốn đi tìm cái chết, vậy thì chính mình tự mình tới tìm ta, bản thiếu chủ cũng không ngại tự mình tiễn hắn lên đường! Nhưng muốn cho ta đi tìm hắn thì hắnkhông có tư cách kia! Cút!"
"Vâng! Vâng!"
Người của Tô gia vội vàng điên cuồng gật đầu, hắn sợ nếu chậm thêm một chút nữa liền bị Lăng Tiêu giết!
...
Lúc ánh mặt trời mới vừa chiếu sáng về phía Đông, chiếu rọi ở trên mặt đất thì Tô gia cũng nổi giận!
Tô Định Hải nhìn thấy đầu của cận vệ chính mình lập tức vỗ bàn đứng dậy, ở trong không khí tràn đầy một cỗ lăng liệt sát ý.
Bởi vì Linh lực quá mức mạnh mẽ cho nên dẫn đến những đám mây ở trên bầu trời đều tăng tốc lưu động!
"Gan chó của tên Lăng Tiêu này lớn lắm! Hắn bất quá chỉ là một tên Thiếu tướng nho nhỏ mà thôi! Dưới trướng của ta liền có năm vị Thiếu tướng! Hắn tính là loại chó nào đây?"
Người truyền lời của Tô gia đang quỳ trên mặt đất không ngừng run rẩy.
"Đại... Đại tướng quân, loại người như tên Lăng Tiêu này quá mức cuồng ngạo. Chúng ta đi qua bất quá mới vừa mở miệng thì hắn liền khó chịu giết chết cận vệ của ngài, nếu không phải hắn còn cần ta để truyền lời thì chỉ sợ giờ phút này ta liền ngài đều không thấy được!"
"Hắn muốn ngươi truyền lời gì?"
"Hắn... Hắn nói, ngài nếu muốn chịu chết thì chính mình tự mình đi qua tìm hắn, hắn không ngại tự mình tiễn ngài lên đường. Nhưng ngài muốn hắn tìm đến ngài, ngài... Còn không có tư cách kia!"
"Láo xược!"
Tô Định Hải một quyền đập vỡ bàn Tử Đàn Mộc, hai mắt phun lửa.
"Tô Định Hải ta là thân phận gì? Lăng Tiêu hắn là thân phận gì? Vậy mà dám to gan không nhìn mặt mũi ta! Nếu ta không dạy dỗ hắn một chút thì Tô Định Hải ta làm sao xứng với thân phận đại tướng quân đây?"
"Người đâu, lập tức bắt tất cả người nhà, thuộc hạ, bạn bè của Lăng Tiêu tại Giang Nam lại cho ta. Kẻ nào dám chống cự đều giết bất luận tội! Ta ngược lại muốn nhìn xem, Lăng Tiêu có thể ngạo mạn đến cỡ nào?"
"Tuân mệnh!"
...
Ra lệnh một tiếng liền ở Giang Nam lại có nhiều cỗ sát ý.
Thủ hạ của Lăng Tiêu ở Giang Nam cũng không phải là rất nhiều, nhưng nổi danh nhất chính là Tề gia!
Tề gia thế nhưng là Giang Nam vọng tộc, thực lực cũng không thua kém Tô gia một chút nào. Cho nên sau khi Tề gia thần phục Lăng Tiêu tự nhiên là rất nhanh được toàn bộ Giang Nam biết đến!
Lúc này cận vệ của Tô Định Hải đi thẳng đến Tề gia!
Sau nửa canh giờ, hai chiếc Rolls-Royce nhanh chóng dừng ở cửa biệt thự của Lăng Tiêu.
Tề lão gia tử được con cháu nâng đỡ nhanh chóng chạy đến cửa biệt thự.
"Lăng thiếu! Lăng thiếu cứu mạng a! !"
Tề lão gia tử còn chưa tiến vào liền đã gào khóc lên.
Tú Nhi mở cửa liền nhìn thấy mấy người một thân chật vật, ánh mắt híp lại.
"Mau vào đi, có chuyện gì?"
Tề lão gia tử không trả lời nàng mà chính là trực tiếp chạy đến quỳ trước mặt của Lăng Tiêu.
"Lăng thiếu, Tô gia khinh người quá đáng, bọn hắn giết hơn một trăm mạng người của Tề gia! Mấy con cháu chúng ta thật vất vả lắm mới trốn thoát được, nếu như trễ một bước nữa, thì không gặp được ngài! Ô ô ô...."
Lúc này con ngươi của Lăng Tiêu co rụt lại, sát ý tóe hiện!
"Tô Định Hải thật to gan, chẳng lẽ hắn xem Giang Nam chính là hậu hoa viên của chính hắn rồi sao? Muốn giết ai thì giết sao?"
"Lăng thiếu, Tô gia đã buông lời rằng muốn giết hết tất cả thân nhân, thủ hạ của người tại Giang Nam, một tên cũng không để lại!"
Lập tức con ngươi của Lăng Tiêu co rụt lại.
"Không tốt, tiểu di!"
Dứt lời, dưới chân hắn giẫm một cái, thân thể nhanh chóng biến mất tại chỗ!
"Các ngươi tạm thời cứ ở lại chỗ này, ta đi một lát sẽ trở lại!"
Lăng Tiêu không sợ trời, không sợ đất, liền sợ người khác thương tổn thương đến thân nhân của hắn!
Nhất là người thân mà hắn quan tâm nhất!
Nếu như người không may là tiểu thúc hoặc là Đại bá thì nói không chừng hắn sẽ còn mua pháo chúc mừng một chút, tuyệt sẽ không nhíu mày một chút nào.
Nhưng mà một nhà tiêu di lại khác biệt.
Một nhà của tiểu di đối với hắn khẳng khái vô tư, đối xữ với hắn giống như là người nhà, cho nên hắn tuyệt đối không thể để một nhà của tiểu di xảy ra chuyện!
Nếu không, đừng nói là bản thân hắn không tha thứ cho hắn, liền xem như mẫu thân ở dưới hoàng tuyền cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho chính mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận