Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 72: Nhà Mới

"Các ngươi mau nhìn phía dưới này mà xem!"
Có người nhịn không được hô một tiếng, mọi người nhất thời hướng về phía dưới mà nhìn xuống.
Chỉ là liếc một chút nhưng, tại chỗ, tất cả mọi người, đồng đều nhịn không được, cùng nhau hít sâu một hơi!
"Ông trời ơi.. !"
"Đây là... Không phải là mở ra một đầu Thanh Long Bạch Hổ mạch sao?"
"Cái này là ai làm? Cái này, quả thực là muốn nghịch thiên a!"
"Giang Châu này từ lúc nào đã xuất hiện loại nhân vật cướng đại đến cấp bậc này chứ?"
Thảo luận trong giây lát, mọi người đã có được quyết nghị.
"Nhất định phải nghĩ biện pháp thăm dò thân phận của người này. Nếu là có thể kéo vào được Long Tổ ta, thì tận lực kéo vào Long Tổ, nếu là không được, vậy cũng ngàn vạn lần không thể đắc tội hắn!"
"Nếu như hắn chịu gia nhập Long Tổ, không biết hắn sẽ nhận quân hàm cấp bậc gì a?"
"Có thể làm được đến bước này, dù cho là phong cho hắn quân hàm Đại tướng quân, sợ là khó mà có thể chấp nhận được!"
"Đại tướng quân? Buồn cười! Gia hỏa này, thế nhưng lại có thể tạo ra Thanh Long Bạch Hổ mạch đó, chỉ dựa vào điều này, lực chiến đấu của hắn sợ là đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của chúng ta. Phong cho hắn làm thống binh Đại Nguyên Soái, đều không đủ thành đạo a!"
"Tê ~!"
Mọi người lại lần nữa cùng nhau hít sâu một hơi.
Thống binh Đại Nguyên Soái, trăm năm khó gặp một lần!
Cho dù là cho đến ngày nay, Hoa Hạ, cũng bất quá mới chỉ có tám vị thống binh Đại Nguyên Soái, phân nhau ra trấn thủ khắp nơi để mà thủ hộ cho Hoa Hạ!
Mà người này, lại có tư cách, làm thống binh Đại Nguyên Soái!
Lăng Tiêu lúc này tự nhiên là không biết được có người đang bàn về hắn.
Ngày thứ hai, Lăng Tiêu liền cùng Mục Y Nhân và gia gia tới nơi này, đem di hài phụ mẫu Lăng Tiêu hắn, còn có di hài phụ mẫu của Mục Y Nhân an táng ở chỗ này.
Hắn làm một cái trận pháp để che giấu khí tức của Thanh Long Bạch Hổ mạch đi để không cho ai biết đến nơi này!
Làm xong đây hết thảy, Lăng Tiêu cùng Mục Y Nhân, cáo biệt gia gia, trở về lại Giang Châu.
Biệt thự của Mục gia, sớm đã bị Mục Y Nhân bán đi vì vấn đề kinh tế.
Nàng là ngày ngày đều là ở trong văn phòng của Tập đoàn Y Nhân.
Lăng Tiêu cũng không thể một mực ở tại khách sạn Giang Châu được.
Hắn chung quy lại là muốn cho Mục Y Nhân một ngôi nhà a.
Mấy ngày về sau, Minh Thừa cùng Lăng Tiêu đi đến một khu tiểu viện có chút cũ kĩ ở Giang Châu.
Nơi này thuộc về khu LC (mình cũng chẳng biết là khu gì), đường đi vào cũng là đã cũ kĩ, rêu phong mọc đầy cả đường.
Lăng Tiêu đem Rolls-Royce đậu ở chỗ này, có vẻ hơi không hợp lí, điều đó đưa tới không ít ánh mắt nhìn hắn.
Hắn nhẹ vỗ về cánh của gỗ được sơn hồng, ánh mắt lại mang theo một tia thương cảm.
"Cái này cửa, là cha ta làm!"
Dừng một chút, hắn lại mở miệng nói:
"Liễu Mộc khá là rắn chắc, cũng dễ làm!"
Minh Thừa sờ đầu.
"Lão gia năm đó, thật không cần phải bán nơi này đi đâu a! Thời điểm đó, gia nhà cũng không đáng là bao, giá nhà lúc đó lão gia bán là 120 ngàn, lúc này ta đã phải bỏ tra 3,6 triệu để mua lại! Quả thật là không đáng!"
"Năm đó cha ta bán nơi này đi, là vì kiếm tiền mở một y quán, cũng là để có thể cứu càng nhiều bệnh nhân hơn! Đáng tiếc, hắn lại không thể cứu chính mình."
Minh Thừa thở dài một hơi thật sâu.
"Ai! Thời đại này, đúng là người tốt chết sớm người xấu lại có thể sống vạn năm a!".
"Thế thì chưa hẳn đâu!".
Lăng Tiêu đẩy cửa ra.
"Người yếu mới không sống lâu được, còn cường giả, thì có thể muôn đời bất diệt! !"
"Quét dọn một chút, y quán sẽ khai trương trở lại".
Minh Thừa tặc lưỡi.
"Y thuật của ngài đã là xuất thần nhập hóa, lại ở nơi này mở ra một cái đi quán, đúng thật là lãng phí tài năng của ngài a!"
Mấy ngày về sau, Lăng gia y quán một lần nữa khai trương.
Hai bên của là hai dây pháo dài, đồng thời mỗi bên cửa cũng dán một câu chữ.
Bên trái một câu: Diệu thủ phân Âm Dương, Sinh Tử nghe lệnh của ta.
Bên phải một câu: Kẻ vô duyên xem bệnh Kim Bách Vạn, người có duyên không lấy một xu! (vô duyên thì lấy cả triệu, có duyên 1 xu cũng không lấy)
Hai câu này ngược lại là làm cho hàng xóm bốn bên chê cười.
Tốt cho một cái Y quán, so với một tê lừa đảo cũng không khác là bao.
Nhưng mục đích của Lăng Tiêu khi mở y quán là để hồi tưởng về những kỉ niệm của ngày xưa, cũng không phải là muốn làm thầy thuốc, cho nên cũng không để ý ánh mắt của người khác làm gì.
Lầu một là y quán, lầu hai là nơi ở của Mục Y Nhân cùng Lăng Tiêu.
Trong viện lại đóng hai gian nhà trệt cho Tú Nhi cùng với Minh Thừa ở đó.
Cứ như vậy, trong thời gian ngắn ngủi, mấy người bọn họ cũng coi như là có được một ngôi nhà!
Bất quá, sinh ý của y quán thật sự là không thể thảm hơn được.
Kẻ có tiền thì lại không muốn để cho cái y quán nho nhỏ của Lăng Tiêu xem bệnh, kẻ không có tiền lại bị cái câu 'Kim Bách Vạn' ngoài cửa dọa đến không dám tiến vào.
Có thể nói, Lăng gia y quán cho dù mang tiếng là y quán, nhưng so với quán bún thập cẩm bên dường cũng là xa xa không bằng!
Ban ngày, Mục Y Nhân đi làm từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, Minh Thừa thì tu luyện, Tú Nhi trong lúc rảnh rỗi lại học thêu thùa may vá.
Còn Lăng Tiêu thì rõ ràng là rảnh đến không có việc gì làm, mỗi ngày ăn cơm trưa xong, liền hai tay đặt sau lưng, đi vào góc đường mà đánh cờ.
"Chiếu tướng."
"Móa! Lăng Tiêu, ngươi đây là thắng bao nhiêu trận rồi? Cờ của chúng ta bị ngươi đánh bại, không có 1000, cũng có 800 đi?"
Lăng Tiêu tay cầm một điếu thuốc lá, cười nhạt một tiếng.
"Ta không biết, ta chỉ biết là, một ván 100 ngàn, hiện tại vừa đủ để ta mua một bộ ghế sô - pha rồi."
"Móa! Ngươi đây ép bọn ta tới đường cùng phải không? A?"
"Đúng đấy, Lăng Tiêu, tài đánh cờ của ngươi cao siêu như vậy, dứt khoát đem y quán của ngươi đổi thành quán cờ, tuyệt đối có thể phát tài."
"Khó mà làm được! Ý nguyện của cha ta là để cho ta làm một thầy thuốc, to khó có thể mà bất tuân."
"Nhưng cái y quán kia của ngươi cũng không khỏi quá tồi tàn hay sao, nhiều ngày như vậy mà không có lấy nổi một bóng người đến chữa bệnh."
"Đúng đấy, còn xem bệnh cả trăm triệu nữa chứ! Ngươi nếu hạ xuống thành 100 ngàn, ca có thể cùng mọi người đến cổ động cho ngươi một chút, còn một triệu, cho dù là Bill Gates cũng không tới tìm ngươi a!"
"Đúng đúng, Lăng Tiêu, ngươi nếu quả thật là diệu thủ thần y, thì có thể ở đây biểu diễn cho chhusng ta một cchust, xem trong người chúng ta có bệnh gì không a? Nếu ngươi đúng, bọn ta cũng có thể trả cho ngươi mấy trăm ngàn tiền xem bệnh đó?"
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng, thu hồi tiền đang để trên bàn cờ, hai tay đặt sau lưng, quay người rời đi.
"Thần thuật, không thể coi khinh!"
Mọi người không khỏi ở sau lưng một trận cười nhạo.
"Còn Thần thuật nữa chứ, ta thấy hắn là bị thần kinh rồi!"
"Không sai, đoán chừng hắn lại tự ảo tưởng mình là một tuyệt thế thần y đó chứ! Ha ha ha ha...."
"Nếu cái y quán của hắn mà có khách tới xem bệnh, ta liền trần truồng mà chạy khắp xóm a!"
Lăng Tiêu đương nhiên sẽ không cùng những tục nhân này chấp nhặt.
Ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết được trời cao rộng đến nhường nào chứ?
Nếu là cùng bọn hắn tính toán, ngược lại là hạ thấp thanh danh của bản thân!
Lúc hắn trở về đến y quán cũng đã là chạng vạng tối, Mục Y Nhân cũng về đến nhà, nhìn hắn trở về, cười tủm tỉm nói:
"Hôm nay thế nào?"
"Vẫn còn tốt!"
Lăng Tiêu vẩy vẩy một xấp tiền mặt trong tay.
"Xem ra, ngươi sớm muộn chỉ cần nhờ vào cờ bạc cũng có thể mua được cả một căn nhà đi!"
"Chỉ là chơi đùa mà thôi, không tính là gì cả. Tú Nhi cùng Minh Thừa làm sao lại không thấy đâu?"
"Vừa mới đi ra ngoài, nói là có tình báo liên quan đến Thiết Quyền Môn cần phải xử lý."
"Như vậy nói cách khác, hôm nay trong nhà này chỉ có hai ta thôi sao?"
"Có thể nói như vậy."
"Nếu như thế thì chúng ta đi ra ngoài ăn đi a, hôm nay ta thắng nhiều như vậy, cũng có thể mời ngươi một bữa thịnh soạn rồi."
"Tốt! Vậy ta liền phải làm thịt ngươi một phen! Vừa vặn ở vùng ngoại thành mới mở một nhà hàng cao cấp, chúng ta liền đi nơi đó ăn đi."
Lăng Tiêu gật gật đầu.
"Tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận