Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 143: Ai dám động?

"Ngươi quá làm càn!"
Tề Tuyết vỗ bàn đứng dậy, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp hiện rõ vẻ giận dữ! Hai ngọn núi lớn ở trước ngực cũng theo đó rung động nhảy tưng tưng.
Nhìn quanh Giang Nam, có ai dám vô lễ với Tề Tuyết nàng như vậy?
Nhưng mà hôm nay Lăng Tiêu lại xúc phạm điều cấm kỵ này!
Không chỉ là nàng, liền mọi người ở bên ngoài sắc mặt cũng cực kỳ cổ quái.
Đường đường là Tổng giám đốc của Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu, là thiên kiêm của Tề gia, thế mà bị người đùa giỡn?
Tiểu tử này hết tám thành là chán sống rồi a?
Đến mức Mã Liên sớm đã vui mừng tới cực điểm, nếu không phải có nhiều người ở chỗ này thì nàng khẳng định liền ngửa mặt lên trời mà cười cho đã!
Nguyên bản Mã Liên chỉ là muốn mượn tay của Tề Tuyết dạy dỗ Lăng Tiêu một chút, nhưng mà nàng không nghĩ đến tên ngu ngốc Lăng Tiêu này lại dám đùa giỡn Tề Tuyết, chính hắn đang muốn tìm đường chết!
Về chuyện này nàng căn bản không cần lại phải ra thêm sức!
Chắc chắn Lăng Tiêu phải chết không nghi ngờ! Mà chết cũng rất thê thảm!
Ha ha ha ha....
Thậm chí Mã Liên muốn lấy một cái ghế để ngồi ở chỗ này ăn hạt dưa, uống một chút bia, cười nhìn Lăng Tiêu ngỏm củ tỏi!
Bộ dáng của mọi người đều hiện rõ sự đáng thương, duy chỉ có Lăng Tiêu không chút hoang mang, sắc mặt không có chút rung động nào.
"Có phải làm càn hay không, ngươi có thể thử nhìn một chút!"
Tề Tuyết cười lạnh một tiếng.
"Nếu ngươi đã muốn chết, vậy đừng trách ta! Người đâu, bắt hắn lại cho ta!"
Trương Văn Hách lạnh lùng nhìn lướt qua.
"Ta nhìn ai dám động đến?"
Tề Tuyết thái độ cường ngạnh.
"Bắt lấy!"
Một tiếng quát lớn, tất cả bảo an ở Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu nhanh chóng tụ tập, nhưng Trương Văn Hách cũng không phải ăn chay, hắn lập tức tiến lên, chỉ cần mấy chiêu liền bắt giữ Tề Tuyết.
Hắn cười khẩy.
"Tổng giám đốc Tề, những thứ binh tôm tướng cua này của ngươi cũng không cần phải xuất hiện a. Dạng này sẽ chỉ lãng phí thời gian lẫn nhau mà thôi!"
Ánh mắt của Tề Tuyết bình tĩnh, tựa hồ đã sớm đoán được loại tình huống này, cho nên nàng vẫn chưa có bất kỳ chấn kinh cùng phẫn nộ, chỉ là cười lạnh.
"Sắp chết đến nơi còn dám phách lối! Thật sự là quá buồn cười rồi!"
Tiếng nói vừa mới dứt, Trương Văn Hách còn chưa kịp định hình thì bỗng nhiên có một cỗ áp lực trong lúc đó buông xuống.
Trương Văn Hách thân là Binh Vương đã từng trải qua sinh tử, Giác Quan Thứ Sáu nhắc nhở hắn rằng đối phương rất nguy hiểm!
Không có quá nhiều do dự, hắn quay người đánh ra một quyền.
Quyền đầu mới vừa tới đến sau lưng liền va chạm cùng đối phương.
Tại chỗ, Trương Văn Hách liền bị đánh bay ra ngoài!
Phanh — —!
Hắn đụng ngã lăn một cái ghế xô- pha, sắc mặt trắng bệt, từng giọt mồ hôi bằng hạt đậu không ngừng lăn xuống.
Cánh tay kia đã vô lực rủ xuống, hiển nhiên là đã bị đánh gãy!
Ở chỗ mà hắn mới đứng đã có thêm một người xuất hiện.
Một lão giả hơn năm mươi tuổi mặc lấy một thân Đường trang, hai tay đặt sau lưng, ánh mắt thâm trầm Như Băng, dường như nhìn thấu trần thế phồn hoa, áp đảo phía trên mọi người!
Lúc này ở trong đám người vây quanh tại cửa ra vào kinh hô một tiếng:
"Là Thiết Lão, Thiết Lão xuất thủ!"
"Nghe qua bên trong Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu cất giấu một vị cao nhân. Chính là Tề Tuyết tổng giám đốc hao tốn 1 tỷ nhân dân tệ mời tới tuyệt thế cao thủ! Chẳng lẽ chính là hắn sao?"
"Không sai! Hắn chính là Võ đạo tu luyện giả, một thân công phu xuất thần nhập hóa! Đã đạt đến tình trạng mình đồng da sắt, đao thương bất nhập
"Tê ~! Thật mạnh a! Người này giống như trong tiểu thuyết sao?"
"Đúng đấy, chẳng lẽ ngươi cho rằng bỏ ra 1 tỷ là bỏ phí sao?"
...
Thiết Lão bị ánh mắt mọi người nhìn chăm chú, ánh mắt của hắn đạm mạc nhìn Lăng Tiêu đang ở trước mắt, giống như là đang nhìn một con kiến hôi!
Mà trong ánh mắt của Tề Tuyết càng là một vẽ đắc ý!
Thiết Lão chính là chỗ tự tin của nàng!
Một tên Võ đạo tu luyện giả, hơn nữa còn là một cao thủ, đây cũng không phải là người bình thường có thể mời được! Cho dù là giá trị con người mấy trăm triệu thì cũng không có cách nào làm được.
Chỉ có loại cấp bậc như Tề gia mới có cơ hội và tư cách để mời được Võ đạo tu luyện giả làm bảo tiêu!
Lại lần nữa nhìn đến Lăng Tiêu, nàng không khỏi cười khẩy.
Loại người con cháu nhà giàu không có não như Lăng Tiêu, nàng thấy thật sự là rất rất nhiều!
Tự cho là mình có chút giá trị con người thì liền có thể tùy ý làm bậy sao!
Chẳng lẽ hắn không biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, núi cao còn có núi cao hơn sao!
Dám đắc tội Tề gia, làm càn ở Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu, quả thực là chán sống rồi!
"Thiết Lão, đa tạ ngươi xuất thủ chiếu cố!"
Thiết Lão cười ha ha, nói:
"Tiểu thư nghiêm trọng, ta được Tề gia thuê mướn, tự nhiên phải bảo hộ lợi ích của Tề gia! Còn bây giờ tiểu tử này, ngươi muốn xử trí như thế nào?"
Tề Tuyết lạnh lùng quét Lăng Tiêu liếc một chút, nói:
"Dạy dỗ hắn đàng hoàng!"
Thiết Lão lại nhíu mày, chợt liền gật gật đầu.
"Tốt!"
Nói xong, hắn hướng về Lăng Tiêu nhìn lướt qua, sắc mặt đạm mạc nói:
"Ta không muốn nhiều lời với ngươi, quỳ xuống xin lỗi với Tề tiểu thư, lại giao ra 2 tỷ, ta tha cho ngươi một mạng!"
Lời này ngạo khí cùng cực, căn bản không cho Lăng Tiêu một cơ hội để lựa chọn!
Nhưng, hắn có loại lực lượng kia!
Thân phận của Võ đạo tu luyện giả chính là chỗ dựa của hắn!
Trừ hắn ra, còn lại mọi người cũng đều tin rằng, loại kết quả này cũng chính là kết quả của Lăng Tiêu!
Bởi vì cho dù nhà của hắn có tiền đi chăng nữa thì cũng không có khả năng đắc tội nổi một tên Võ đạo tu luyện giả! Hơn nữa còn là Võ đạo tu luyện giả được Tề gia mời tới!
Lăng Tiêu lắc lắc rượu vang đỏ trong chén, hắn nhấp một miếng, sắc mặt không chút lo lắng.
"Lúc giữa trưa cũng có một tên họ Tô đã từng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta. Bất quá đáng tiếc là hiện tại hắn đã bị cho cá ăn."
Chỉ một câu đơn giản lại làm cho Thiết Lão đang một mặt ngạo nghễ liền chấn động, thân thể run rẩy, sắc mặt trở nên lo lắng.
Nói đến đây, từ khi chuyện vừa bắt đầu thì biểu hiện của Lăng Tiêu ngoài một cỗ khí thế trầm ổn phong cách quý phái ra thì hắn tuyệt đối không phải là loại con cháu nhà giàu!
Mà giờ khắc này hắn lại nói đến chữ 'Tô' càng làm cho Thiết Lão có chút bất an.
Tại Giang Nam, chữ 'Tô' rất khó để không khiến người ta chú ý! Nhất là hôm nay!
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lăng Tiêu, ngữ khí trầm trọng hỏi:
"Xin hỏi... Các hạ tên là?"
"Ta họ Lăng."
Lăng Tiêu vẫn chưa nói ra tên của mình, nhưng là, chỉ là báo ra một cái họ tên, liền để cái kia Thiết Lão, trong lúc đó bắt đầu run rẩy, một cỗ mồ hôi, bắt đầu thấm ra da của hắn.
Họ Lăng, còn đem một cái họ Tô cho ăn cá...
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ gia hỏa này là... ?
Thiết Lão đã không dám tưởng tượng tiếp, nếu không phải hắn chỉ có vẻ kiêu ngạo đang chèo chống khi vẫn còn một chút chưa xác định được thân phận thật sự của Lăng Tiêu thì ngay giờ phút này hắn đã sớm quỳ xuống rồi!
Ngay lúc này, Mã Liên ở ngoài cửa trong lúc đó oán hận nói:
"Tổng giám đốc Tề, Thiết Lão, hắn gọi là Lăng Tiêu!"
"Lăng Tiêu!"
Nghe xong lời ấy, Thiết Lão trực tiếp triệt để sụp đổ, cũng không còn cách nào để duy trì tôn nghiêm của mình, hắn trực tiếp quỳ bịch xuống đất!
"Mẹ nó! Ta xong rồi!"
Thiết Lão khóc không ra nước mắt, mà trên khuôn mặt của đám người cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thậm chí bao gồm Tề Tuyết cũng không hiểu chuyện gì đang xãy ra.
"Thiết Lão, ngươi đang làm cái gì vậy? Tại sao ngươi lại quỳ xuống trước mặt hắn?"
Thiết Lão mang theo một tia nức nỡ nói:
"Tề tổng, đừng nói nữa, ngươi cũng tranh thủ thời gian quỳ xuống luôn đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận