Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 352: Lấy đầu chó Bán Tiên tế nghiệp lớn của ta.

Băng Đế thu lại nắm đấm, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lăng Tiêu mặc đồ Tây hai mắt hơi híp lại đang cười nhạt ở cách đó không xa, sắc mặt hắn liền nghiêm túc một cách đáng sợ.
Trẻ tuổi như vậy, không chỉ là nắm giữ thực lực dọa người, đồng thời còn có được khả năng đã gặp qua là không quên được, kẻ này thiên phú tuyệt luân, thật yêu nghiệt tới cực điểm!
Lăng Tiêu, tuyệt đối không thể để hắn sống!
Nếu không, ngày sau sẽ là một tai hoạ tột cùng!
Nghĩ tới đây, trên mặt Băng Đế hiện đầy sát ý!
Hắn hít sâu một hơi, nói:
"Xem ra, giữa hai người chúng ta, nếu lại tiếp tục đấu như thế này nữa e rằng cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi! Nếu đã như thế, bản Đế đành phải xuất ra một số bản lĩnh thật sự để chơi với ngươi!"
"Bản lĩnh thật sự? Có chút ý tứ!"
"Trước khi Bản Đế tiến vào dưới sông băng Châu Nam Cực tu luyện, đã lấy đao pháp mà xưng bá thiên hạ! Tự sáng tạo nên Tuyệt Thế Đao Pháp Đạp Thiên trảm, là đao pháp thần kỳ số một thời bấy giờ, so với tuyệt học Bá Ý Cuồng Đao của Đao Hoàng môn càng mạnh hơn gấp mấy lần. Sau đó, bản Đế tại phía dưới sông băng ở Nam Cực lại hấp thu Hàn Lực ức vạn năm, từ đó luyện thành Thiên Hàn Nhất Đao Trảm!"
"Đao pháp này không đánh vào hàng phòng ngự cương khí, không đánh vào bên trong linh khí chống cự, cũng vượt qua cả thiên tài địa bảo, cho dù là sức mạnh nguyên tố cũng không thể nào ngăn cản!"
"Nói cách khác, dưới một đao kia, ngươi tuyệt đối không thể gánh chịu được!"
"Hiện nay, trên đời này có thể làm cho bản Đế xuất ra một đao này chắc chắn không quá 10 người!"
"Có thể chết dưới một đao này của bản Đế, ngươi... có thể ngẩng mặt mà mỉm cười ở chín suối rồi!"
Dứt lời, khí thế của Băng Đế ngay lập tức thu lại, rút về trong cơ thể.
Giờ khắc này, hắn phảng phất giống như là một người bình thường, hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ vẻ đặc biệt gì.
Bọn người Đông Phương Nhan Nhiễm, không khỏi giật mình.
"Chẳng lẽ, hắn không đánh nữa."
Dư Nhất Đao lại nhíu mày thật sâu, nói:
"Có gì đó không đúng, chiêu thức này, chẳng lẽ là.... "
Nói xong, hắn dường như là nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt ngay lập tức đại biến, vội vàng hét lớn:
"Nhanh! Nhanh ra lệnh tất cả đệ tử Viêm Hoàng Minh lui về bên trong tường thành, mở ra vòng phòng hộ!"
"Chuyện gì xảy ra?"
Bọn người Đông Phương Nhan Nhiễm không khỏi sững sờ, đầu óc có chút mơ hồ nhìn Dư Nhất Đao.
Chỉ thấy Dư Nhất Đao sắc mặt toát ra một vệt thần sắc sợ hãi.
"Là Đạp Thiên trảm! Đạp Thiên trảm! Chính là đao pháp đã vượt qua tuyệt kỹ Bá Ý Cuồng Đao của Đao Hoàng môn chúng ta, trở thành đao pháp mạnh nhất Hoa Hạ !"
"Sư phụ ta từng nói, một đao kia không ai có thể ngăn cản! Cho dù là trong Tứ Tượng Tôn giả cũng chỉ có Thiên Thần kiếm ý của Thanh Long tôn giả mới có thể chống lại! Hắn thi triển một chiêu này, đối với chúng ta mà nói, là tuyệt đối khó mà có thể chịu đựng được. Vì phòng ngừa tổn thất lớn xảy ra, tất cả mọi người mau rút lui vào bên trong thành Viêm Hoàng Minh, mở ra trận pháp bảo hộ."
Nghe được Dư Nhất Đao nói như vậy, bọn người Đông Phương Nhan Nhiễm sắc mặt cũng lập tức ngưng trọng, nhanh chóng ra lệnh cho mọi người toàn bộ rút về bên trong thành.
Lục đại thế gia cùng người của Côn Lôn người thì chỉ trỏ vào người của Viêm Hoàng Minh mà cười lên ha hả.
"Ha ha ha ha... Bọn họ quyết chiến ở mấy chục vạn mét phía trên không trung, căn bản là không có cách nào có thể tác động đến khoảng cách xa như thế, người của Viêm Hoàng Minh lại giống như là một đám thỏ đế chạy nhanh như vậy, không khỏi có chút mất mặt quá đi "
"Chỉ bằng một đám người ô hợp bọn họ mà cũng dám nói cùng thế gia đối địch, buồn cười! Thật là nực cười!"
Một đám người trong võ lâm cũng không khỏi nhíu mày, đối Viêm Hoàng Minh có chút thất vọng.
Vốn tồn tại đứng đầu trong chốn võ lâm hiện giờ, bọn họ tự nhiên mất mặt xấu hổ như thế, có thể nói là không còn chút nào mặt mũi nào.
Viêm Hoàng Minh nhát gan như chuột như thế, sao có thể làm cho cả võ lâm tin phục, lại như thế nào có thể đem lại cho toàn bộ võ lâm cảm giác an toàn.
Không để ý tới cười nhạo cùng khinh thường của mọi người, tất cả mọi người của Viêm Hoàng Minh đều ngước nhìn lên bầu trời, mang theo một cảm giác lo lắng thật lớn.
Lăng Tiêu, hắn có thể tiếp được một chiêu này không?
Nhưng cũng không đợi cho bọn họ suy nghĩ gì nhiều.
Trận pháp thủ hộ của Viêm Hoàng Minh vừa mới mở ra trong tích tắc, Băng Đế bỗng nhiên mở hai mắt ra.
Giống như là một tín hiệu, giờ phút này, trong trời đất chỉ có duy nhất 1 ngườ này.
Tất cả Linh khí đều vây quanh Băng Đế mà xoay tròn, cuối cùng ngưng tụ thành một đạo năng lượng cực mạnh trên đỉnh đầu của hắn.
"Trước khi chết, người còn điều gì trăn trối không?"
Lăng Tiêu sắc mặt lạnh nhạt nói:
"Hi vọng ngươi đừng làm ta thất vọng. Nếu không, ta nhất định lấy cái đầu chó Bán Tiên của ngươi để tế bá nghiệp của ta!"
Băng Đế hừ nhẹ một tiếng.
"Sắp chết đến nơi, còn ngu xuẩn cứng đầu. Được rồi, lãng phí với ngươi thêm một chữ cũng là sĩ nhục đối với ta! Đi chết đi!"
Dứt lời, hắn bước về phía trước một bước, trực tiếp chém xuống một đao phủ đầu.
Oanh _ _ _!
Một đao, chỉ một đao, Thiên Địa trong nháy mắt tối sầm lại.
Dường như tất cả tia sáng đều bị chém đứt.
Tất cả không khí xung quanh cũng đều trong nháy mắt bị chém một đao mà mở ra.
Tất cả mọi người phía dưới đều không hề ý thức được, đợi đến khi có thể nhận ra nguy cơ thì hết thảy đều đã chậm!
Người của Lục đại thế gia cùng Côn Lôn, đương nhiên phun máu mà trọng thương ngã trên mặt đất.
Mà trong những người của võ lâm cũng có mấy vạn người ở dưới dư âm của một đao này mà bị giết chết tại chỗ!
Khắp nơi trực tiếp bị xé rách ra một cái lỗ lớn rộng mười mét, sâu 50m, dài vượt qua mấy vạn mét.
Từ bên ngoài thành Viêm Hoàng Minh một mực kéo về phía trong thành.
May là Viêm Hoàng Minh kịp thời mở ra trận pháp phòng vệ, nhưng cho dù như vậy, trận pháp kia cũng theo đó mà rung động một cách kịch liệt.
Khi khói bụi dần dần tản đi, mọi người mới biết hành động của Viêm Hoàng Minh chính xác đến mức nào, mà cách làm của bọn hắn thì ngu xuẩn ra sao!
Một đao kia của Băng Đế mặc dù cách hơn mấy chục vạn mét vẫn như trước, không phải là thứ bọn họ có thể dễ dàng trêu chọc a!
Bởi vì bọn họ tự đại cùng ngu xuẩn, chỉ thoáng một cái bọn họ đã mất đi mấy vạn người!
Nhưng người của lục đại thế gia cùng Côn Lôn mặc dù thương vong tổn thất nặng lại đắc ý cười to.
"Ha ha ha ha... Chết! Lăng Tiêu rốt cục chết rồi!"
"Lăng Tiêu chết rồi, Viêm Hoàng Minh xong rồi, ha ha ha ha... Viêm Hoàng Minh xong đời rồi!"
Thương thế của bọn hắn có thể hồi phục, nhưng Lăng Tiêu thì đã chết rồi!
Lăng Tiêu chết, người nào có thể đối nghịch cùng thế gia.
Lăng Tiêu vừa chết, trên đời này không người nào có thể uy hiếp được thế gia!
Người của Viêm Hoàng Minh cũng dần dần tuyệt vọng, mặt mũi tràn đầy vẻ bần thần nhìn lên bầu trời.
Lăng Tiêu chết rồi, mấy người bọn họ còn có thể làm gì đây!
Xong thật rồi, không ai cứu được bọn họ nữa rồi!
Duy chỉ có bọn người Mục Y Nhân, Tú Nhi, Kiếm Vô Sinh ở trong lòng vẫn kiên trì như trước, vì Lăng Tiêu mà yên lặng cầu nguyện.
Không đến một giây cuối cùng, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.
Trên bầu trời, mọi thứ chậm rãi lắng xuống, một đao Thiên Hàn Nhất Đao Trảm của Băng Đế tạo nên dư chấn làm cho mây ở xung quanh đều ngưng kết thành băng!
Một đao kia tạo ra một tràng cảnh dường như chỉ trong thần thoại mới có!
Băng Đế hít sâu một hơi, hai tay đặt sau lưng, nhìn về phía chân trời.
"Vô địch là một việc nhàm chán đến cỡ nào, đôi lúc thật muốn tu luyện thật nhanh đến lần độ kiếp thứ hai, tiến về vị diện thượng giới mà lĩnh hội một chút phong thái của Tiên Nhân a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận