Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 160: Sự mạnh mẽ của ta, ngươi căn bản không thể tưởng tượng được!

Nhìn Lăng Tiêu bên trong bầu trời, mọi người cũng nhịn không được cùng nhau nuốt nước miếng một cái, tròng mắt trợn thật lớn.
Một cỗ kiêng kị thật sâu, còn có nồng đậm sợ hãi, lan tràn ở trong lòng của mọi người.
Quách Tuyền khẽ cắn môi, hướng về phía mọi người nổi giận gầm lên một tiếng.
"Thất thần làm cái gì hã? Vừa lúc nãy ta khẳng định là hắn bày trận pháp! Hắn chỉ là một người, không phải Thần! Hắn không thể lợi hại như vậy, nhanh, lên cho ta, giết hắn!"
Mọi người khẽ cắn môi, lại lần nữa giết đến Lăng Tiêu!
Lần này, nhân số càng nhiều, lít nha lít nhít giống như bão cát muốn che phủ cả bầu trời. Năng lượng khổng lồ bao phủ ép về Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vẫn như cũ không chút hoang mang, thân thủ ở trong hư không một trảo, bỗng dưng mượn nhờ Linh lực để ngưng tụ ra một thanh đao dài vạn dặm! !
Tay vừa rơi xuống, đao mang lập tức chém xuống.
Một cố ánh sáng chí cường lập tức xé rách không khí, tốc độ có thể so với tia chớp, hoàn toàn không cho mọi người có cơ hội suy tính!
"Oanh — —!"
Một đao rơi xuống xé rách mấy trăm người tại chỗ rồi sau đó đao uy ở trong vạn người đang sống sờ sờ nổ tung hóa thành những vũng máu! Trực tiếp dẫn bạo nổ tạo thành một đóa hoa hình nấm!
Trái tim tất cả mọi người đều hung hăng co rụt lại, kịch liệt đập liên hồi run một cái!
Thật là đáng sợ, gia hỏa này quả thực cũng không phải là người!
Nếu như nói lôi điện vừa rồi là được tạo ra từ trận pháp mà hắn bày ra thì đòn công kích trước mắt này lại từ trong tay của hắn khẻ vẫy nhẹ một cái, liền có thể phóng xuất ra loại công kích đáng sợ có thể so với chiêu thức Thần thuật, quả thực cũng là vượt qua sức tưởng tượng của mọi người!
Lúc này khóe miệng của Âu Dương Hiểu Bạch hung hăng co quắp một chút!
Một đao vừa rồi của Lăng Tiêu làm cho hắn để tay lên ngực tự hỏi chính bản thân hắn cũng có thể thi triển ra! Nhưng mà bản thân của mình cũng cần phải tụ lực đến nửa ngày! Đợi đến khi chính mình tụ lực hoàn tất thì sớm đã bị hàng ngàn đao chém chết!
So sánh với chiêu thức mạnh mẽ của Lăng Tiêu như vậy quả thực nghịch thiên tới cực điểm!
Ai cao ai thấp, lập tức liền biết rõ!
Binh sĩ liên minh của Tuyệt Thần điện đã chịu đựng không nổi nữa, nguyên một đám nhịn không được bắt đầu lùi lại, bên trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ đối với Lăng Tiêu.
"Mạnh... Thật mạnh!"
"Gia hỏa này... Làm sao có thể đánh thắng hắn được đây? Đánh không thắng, sẽ... Sẽ chết người đấy!"
Quách Tuyền thấy cảnh này, trong ánh mắt lóe qua một vệt oán độc.
Hắn cắn răng, tiến lên một kiếm trực tiếp bổ chết một tên đệ tử của tông môn mình đang lùi lại.
"Từ giờ trở đi, người nào lui về phía sau một bước, ta liền giết kẻ đó! Tất cả tiến lên cho ta! Tiến lên! Chúng ta có bốn trăm ngàn người! Ta cũng không tin vẫn không giết được một tên Lăng Tiêu! Giết cho ta! Giết — —!"
Có Quách Tuyền tự mình giám trận, những người này liền xem như muốn chạy trốn, cũng không dám lại dễ dàng chạy trốn a!
Không thể làm gì, mọi người chỉ có thể cắn răng, tiếp tục kiên trì xông lên.
Lăng Tiêu cũng không nóng nảy, một tay hút thuốc, một tay vung đao.
Mỗi một lần vung đao, đều sẽ trong nháy mắt mang đi sinh mệnh của mấy trăm người, mà tốc độ vung đao của hắn còn nhanh hơn so với Âu Dương Hiểu Bạch.
Có rất nhiều người xông lên bầu trời, nhưng cũng có người rơi xuống lại càng nhiều, giống như sủi cảo liên tục rơi xuống không ngừng.
Bốn trăm ngàn đại quân, số lượng đang điên cuồng giảm mạnh.
38 vạn...
350 ngàn...
300 ngàn...
260 ngàn...
Mỗi một giây số lượng người tử vong đều cao đến mấy ngàn người! Ngắn ngủi bên trong hai phút đồng hồ thì Tuyệt Thần điện liên minh gần như sụp đổ!
Tất cả mọi người ở phía dưới tinh thần đều đã sụp đổ tới cực điểm!
Mẹ nó, ngươi còn là người sao? Một người đối kháng bốn trăm ngàn đại quân. Còn chưa tính thế mà còn không ngừng miểu sát! Giết người giống như chặt rau củ cải, tại sao ngươi không đi chết đi?
Cho dù là Âu Dương Hiểu Bạch cũng muốn phun máu.
Thực lực của Lăng Tiêu thật sự là quá mức yêu nghiệt, quá mức nghịch thiên!
Loại thực lực này không phải một người bình thường có thể có được!
Mà lại đáng sợ nhất chính là, nếu như hắn không có nhớ lầm thì tuổi tác của Lăng Tiêu còn rất nhỏ mới đúng.
Nhỏ tuổi như vậy liền nắm giữ loại thực lực đáng sợ như vậy thì thử hỏi còn có ai có thể là đối thủ của Lăng Tiêu đây?
Những tên trưởng lão ở bên cạnh Quách Tuyền đã sợ đến hai chân như nhũn ra, ánh mắt lo lắng một mảnh.
"Quách thiếu, không thể tiếp tục như vậy được nữa! Nếu cứ duy trì tình trạng này thì người của chúng ta toàn bộ đều xong a!"
"Đúng vậy Quách thiếu, nếu cứ tiếp tục đánh thì sẽ tổn thất rất nhiều đệ tử, đến lúc đó thì những môn phái của chúng ta cũng triệt để chơi xong!"
"Tất cả im miệng cho ta!"
Sắc mặt của Quách Tuyền dữ tợn cùng cực, phát ra một tiếng tức giận gào thét.
"Ta còn chưa xuất thủ đâu! Các ngươi vội cái gì? Hôm nay không giết Lăng Tiêu, người nào cũng đừng hòng rời đi!"
Dứt lời, hắn lần nữa móc ra một tấm Cửu Dương Tác Mệnh Phù còn sót lại!
Mọi người thấy tấm phù chú này không khỏi thở dài một hơi!
Uy lực của Cửu Dương Tác Mệnh Phù thì bọn họ vừa mới nhìn thấy! Có thể trong nháy mắt vài giây trở thành cao thủ Võ Tôn ngũ trọng cảnh trở lên!
Đối mặt với Lăng Tiêu coi như là không thể diệt sát thì chí ít cũng có thể trọng thương hắn một phen! Đến lúc đó, mọi người liền có thể có cơ hội bắt sống Lăng Tiêu!
Vừa nghĩ như thế, mọi người lập tức hòa hoãn rất nhiều tâm tình.
Quách Tuyền ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lăng Tiêu ở trên trời đang điên cuồng giết người, hắn nổi giận gầm lên một tiếng.
"Lăng Tiêu! Đây là ngươi bức ta! Người cũng không trách được ta! Ngươi đi chết đi cho ta!"
Nói xong, hắn nhanh chóng cắn nát đầu lưỡi của mình, nhỏ ra ba giọt máu tươi.
Bởi vì số lượng máu gia tăng quá nhiều nên thân thể của Cự Long cũng từ một trăm mét dài đến ba trăm mét!
"Rống — —!"
Rống to một tiếng lên trời, một con Hoàng Kim Cự Long (rồng màu vàng), lấy thế không thể địch nổi đang điên cuồng bay thẳng lên chín tầng mây!
Bên trong ánh mắt của Quách Tuyền lóe qua một vệt điên cuồng, một đám thủ hạ cũng toát ra một vệt thần sắc dữ tợn!
Tên Lăng Tiêu yêu nghiệt đáng sợ này cuối cùng cũng phải ợ ra rắm!
Lúc này đây sắc mặt của Âu Dương Hiểu Bạch cũng sợ hãi, so sánh bất luận kẻ nào thì hắn càng hiểu rõ nhất về thực lực mạnh mẽ của con Cự Long này.
Cho nên, ngay đầu tiên hắn cố nén chịu đựng sự đau đớn mà la lên:
"Lăng Tiêu, không thể đón đỡ một chiêu này! Ngươi không thể chịu nổi loại lực lượng này đâu!"
Nhưng, Lăng Tiêu mảy may không chút hoang mang, nhìn thấy Cự Long đang xông đến gần thì hắn trực tiếp một quyền đánh ra.
"Phanh — —!"
Hai người chạm vào nhau, liền vừa đối mặt đều không chịu đựng được, lập tức trực tiếp dẫn bạo nổ tung!
Cơn sóng khí sóng xung kích này lập tức cấp tốc khuếch tán ra, lại trong nháy mắt miểu sát mấy ngàn tên Võ đạo tu luyện giả.
Nhưng, mọi người căn bản không đau lòng, ngược lại càng vui vẽ.
So với việc đã có 100 ngàn đệ tử chết đi thì mấy ngàn người no nhỏ này lại đáng là gì?
Chỉ cần giết chết Lăng Tiêu vậy thì đã kiếm lời rồi.
Mọi người ào ào thở dài một hơi, hiểu ý với nhau cùng cười một tiếng.
"Xong rồi!"
"Tiểu tử này lợi hại hơn nữa thì cũng không phải đối thủ của Quách thiếu chủ a!"
"Không sai! Cuối cùng hắn cũng phải xong đời, trách không được người khác!"
"Thủ đoạn của Quách thiếu chủ không phải người bình thường có thể so sánh! Hắn có năng lực gì mà dám đánh đồng với Quách thiếu chủ đây?"
Quách Tuyền càng nghe càng dễ chịu!
Hắn cười ha ha, nói:
"Cũng không tệ lắm, tuy lãng phí ta hai tấm Trương Cửu Cửu Dương Tác Mệnh Phù. Nhưng mà có thể giết chết hai tên bên trong Võ Lâm Tứ Thiếu, Quách Tuyền ta cũng không uổng đời này, ha ha ha ha...."
Nhưng, ngay tại lúc này có một thanh âm lạnh lẽo đúng trong lúc đó từ trên trời vang lên.
"Ta còn chưa có chết đâu! Không cần phải vui mừng quá sớm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận