Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 500: Ta tới đây là để giảng hòa.

Nói xong, Hàn Vũ Hầu lập tức hạ lệnh tuyên bố đình chỉ chiến tranh, mang theo Trần Mộng Dao tiến về bên trong đại trận của phủ Thiên Võ Hầu.
Thiên Võ Hầu hiện đang bị thương, cho nên, Hàn Vũ Hầu đến cả người thân tín cũng không mang theo bao nhiêu.
Đây là một Võ Hầu, một cường giả Hỗn Nguyên Linh Tiên đỉnh phong!
Cho dù chỉ có một mình, hắn cũng có lòng tin từ trong doanh trại phủ Thiên Võ Hầu mà dễ dàng trốn ra ngoài.
...
Giờ phút này, ở bên trong trận doanh phủ Thiên Võ Hầu.
Thiên Võ Hầu cùng một đámchưởng môn các tông môn sắc mặt đều nghiêm trọng tới cực điểm.
"Chư vị, phủ Hàn Vũ Hầu lần này đến đây là có chuẩn bị. Đối với phủ Thiên Võ Hầu chúng ta, đây là trận chiến lớn nhất từ trước tới nay! Mục đích của bọn hắn rất rõ ràng, là muốn tiêu diệt phủ Thiên Võ Hầu chúng ta!"
"Đối với phủ Thiên Võ Hầu chúng ta mà nói, một khi thất bại, người của Hầu Phủ cùng hậu nhân của Hỏa gia chắc chắn toàn bộ sẽ bị trảm sát. Nhưng các ngươi thì không cần phải như thế. Phủ Hàn Vũ Hầu hẳn là sẽ thu nạp các ngươi. Cho nên, Bản Hầu cũng không yêu cầu các ngươi đem hết toàn lực mà đi liều mạng. Thắng bại thuận theo thiên ý đi."
"Võ Hầu quá lời rồi. Chúng ta đi theo phủ Thiên Võ Hầu nhiều năm như vậy. Những năm gần đây, Thiên Võ Hầu ngài đã vì chúng ta làm bao nhiêu việc, tâm lý mọi người chúng ta đều rất rõ ràng. Lần này phủ Hàn Vũ Hầu tiến công phủ Thiên Võ Hầu, chúng ta nhất định sẽ thề sống chết chống cự đến cùng, tuyệt đối sẽ không để phủ Hàn Vũ Hầu tiếp tục phách lối, cũng sẽ không đầu hàng bọn chúng."
"Không sai, chúng ta thà chết chứ không chịu khuất phục."
Thiên Võ Hầu gật đầu, hai mắt có chút nước mắt trong suốt lấp lóe.
"Các vị đã có lòng, Bản Hầu vì các ngươi đã nhiều năm như vậy cũng không có uổng phí công sức! Lần này phủ Thiên Võ Hầu ta nếu như có thể vượt qua một kiếp nạn này, nhất định sẽ ban thưởng cho tất cả các vị!"
"Võ Hầu yên tâm, chúng ta sau khi trở lại tiền tuyến, tuyệt đối sẽ không để cho phủ Hàn Vũ Hầu tiếp tục phách lối!"
"Vậy làm phiền chư vị!"
Thiên Võ Hầu đứng lên, hướng về phía mọi người chắp tay, đích thân tiễn từng vị chưởng môn rời đi.
Đến khi mọi người đều đã rời đi, Thiên Võ Hầu mới mở miệng nói:
"Hỏa Nhi, nhìn thấy không, đây chính là nghệ thuật thao túng lòng người. Nếu ta khách khí, bọn họ sẽ lập tức mang ơn! Sau này, gặp phải nghịch thế, nhất định phải điệu thấp, tuyệt không thể để nghĩa khí nắm quyền, càng không thể làm rối loạn lòng người!"
"Phụ thân đại nhân dạy phải, ta đã nhớ kỹ."
"Chỉ cần bọn họ có thể kiên trì hai ngày, cũng đủ để thực lực của ta khôi phục trở lại! Đến khi đó, ta lại cùng Hàn Vũ Hầu đối chiến, không cần sợ gị nữa! Nguy cơ của Thiên Võ Hầu chúng ta lần này, trên cơ bản có thể hóa giải được bảy tám phần!"
Thiên Võ Hầu vừa dứt lời, bỗng nhiên, ngoài trướng nhanh chóng xông vào một đệ tử Hầu Phủ.
"Bẩm báo Võ Hầu, Hàn Vũ Hầu tới gặp!"
"Ừ"
Mọi người trong lúc đó đều sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới, Hàn Vũ Hầu thế mà lại ở thời điểm này tiến đến trận doanh phủ Thiên Võ Hầu.
"Phụ thân, Hàn Vũ Hầu giờ phút này tới đây bái kiến, nhất định có điều che giấu! Không thể tuỳ tiện mở ra trận pháp để cho hắn tiến vào."
"Đúng vậy a, phụ thân, Hàn Vũ Hầu khẳng định là muốn tới tìm người gây phiền phức. Người nếu như có mệnh hệ gì, toàn bộ phủ Thiên Võ Hầu chúng ta coi như là xong đời!"
Thiên Võ Hầu hơi nhíu mày, vuốt cằm, như đang suy nghĩ điều gì nói:
"Hàn Vũ Hầu đồng thời từ hướng Tây Bắc, Đông Bắc, chia binh thành hai đường tấn công phủ Thiên Võ Hầu ta, nói đến thực lực, thấy thế nào thì cũng là bọn họ chiếm hết thượng phong cùng ưu thế. Hắn không cần thiết làm ra một chiêu này. Dù sao thân là một Hầu gia, hắn dù sao cũng phải muốn một chút mặt mũi."
"Nhưng mà phụ thân...."
"Được rồi, để hắn vào đi. Nếu như không cho hắn tiến vào, chỉ nương tựa theo trận pháp, cũng không cách nào trì hoãn thời gian quá dài, đến lúc đó, ngược lại sẽ còn rối loạn lòng quân, trận chiến này sẽ hoàn toàn hỏng mất!"
"Cái này... Tốt a, đã như vậy thì để Hàn Vũ Hầu vào đi!"
"Tuân mệnh!"
Binh lính lập tức mở ra trận pháp quân doanh, nghênh tiếp Hàn Vũ Hầu tiến vào.
Thật xa, còn ở ngoài trướng đã nghe thấy thanh âm trêu chọc của Hàn Vũ Hầu.
"Hỏa huynh, lâu như vậy không gặp, ngươi cũng không ra tiếp ta một chút sao ha ha ha...."
Vừa dứt lời, Hàn Vũ Hầu hai tay đặt sau lưng liền đi vào trong doanh trướng.
Ở phía sau hắn, chính là Trần Mộng Dao.
Trần Mộng Dao sau khi đi vào, nhìn lướt qua soái trướng, ánh mắt sau cùng rơi vào trên thân Hỏa Linh.
Hai cô gái bốn mắt nhìn nhau, bắn ra tia lửa nóng rực.
Hai người tuổi tác gần nhau, dung mạo cùng dáng người đều cân sức ngang tài, cũng đều là quận chúa Hầu Phủ, đều đã thức tỉnh huyết mạch Hoàng thất.
Giờ phút này, hai nữ đối mắt, tự nhiên có loại cảm giác như cây kim so với cọng râu.
Thiên Võ Hầu rất nhanh đi lên phía trước, ha ha cười nói:
"Lão Trần, ngươi tại sao lại đột nhiên ghé thăm phủ Thiên Võ Hầu ta, đến bất ngờ như vậy, lại làm cho ta cảm thấy được quý trọng mà sợ hãi a!"
Hàn Vũ Hầu phất phất tay, trên mặt lộ vẻ cười nói:
"Cái này cũng không nên trách ta, thật sự là do những lũ ranh con kia, cả ngày nhao nhao làm rộn, hôm nay ngươi đánh ta, ngày mai ta đánh ngươi. Ta đây cũng không có cách nào, chỉ có thể đem bọn hắn kéo tới phủ Thiên Võ Hầu ngươi, để cho người của Thiên Võ Hầu các ngươi giúp ta dạy dỗ một chút, để bọn hắn biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn!"
Thiên Võ Hầu tức giận hừ lạnh nói:
"Lão Trần, cái miệng này của ngươi thật đúng là biết ăn nói, đùn đẩy trách nhiệm, người nào cũng không nhanh bằng ngươi! Nói đi, ngươi bây giờ đi tới đây đến cùng là có chuyện gì?"
Hàn Vũ Hầu trực tiếp ngồi lên trên ghế ngồi, gác chân lên, lạnh nhạt mở miệng cười nói:
"Hỏa huynh, không cần phải đối chọi gay gắt như thế, ta đến đây lần này là muốn cùng ngươi giảng hòa!"
"Giảng hòa?"
Một đám người phủ Thiên Võ Hầu cùng liếc nhìn nhau một chút, không khỏi có chút ngơ ngác.
Không ai nghĩ tới, Hàn Vũ Hầu thế mà lại nói mình muốn giảng hòa.
Phải biết rằng, lúc này chính là thời điểm ưu thế lên cao của Hàn Vũ Hầu a.
Bất luận như thế nào, hắn cũng không nên ở thời điểm này mà đi tới giảng hòa!
Như thế nào đi nữa, hắn cũng cần phải đánh thêm một đợt, đem lực lượng của phủ Thiên Võ Hầu làm suy yếu đi mấy phần, sau đó lại đến giảng hòa thì mới đúng a!
Cho nên, lúc này Hàn Vũ Hầu đột nhiên làm chuyện này, nhất thời khiến cho người của phủ Thiên Võ Hầu có chút nghĩ không ra.
Hàn Vũ Hầu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mọi người phủ Thiên Võ Hầu, cũng cực kỳ đau lòng.
Vốn là, hắn sẽ thừa cơ hội này mà dễ dàng diệt đi phủ Thiên Võ Hầu!
Kết quả nửa đường đột nhiên xuất hiện một "Trình Giảo Kim" chính là Lăng Tiêu, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của hắn! Làm hắn không thể không từ bỏ ưu thế đang rất tốt này, quả thực là đau lòng gần chết a!
Nhưng lại hết lần này tới lần khác, khiến hắn gần như không còn sinh khí.
Bởi vì hắn biết, trận chiến này, nếu đánh tiếp, đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Một khi trêu chọc đến Lăng Tiêu, chỉ sợ bị tiêu diệt sẽ không phải là phủ Thiên Võ Hầu mà chính là phủ Hàn Vũ Hầu!
Cho nên, cho dù lòng đau như đao cắt, hắn cũng phải mở miệng cười nói:
"Sao thế? Ta đã nói như thế, Hỏa huynh đến cả hớp nước trà cũng không cho uống sao?"
Thiên Võ Hầu nhíu mày, chợt khoát tay.
"Người đâu, dâng trà!"
Mặc kệ Hàn Vũ Hầu nghĩ như thế nào, nếu hắn đã muốn tới đây giảng hòa, chính mình cũng không thể không cho hắn mặt mũi.
Tạm thời, xem xét một chút tình huống trước rồi nói sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận