Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 67: Ta Giết!

"Ngươi — —!"
Lăng đại bá tức giận đến thổ huyết, mà Lăng Tam thẩm thì chìm vào trong sự mù mịt.
"Đây là cái tình huống gì chứ?"
Lăng Tam thúc vội vàng tiến lên, chánh chóng che miệng của nàng!
"Ngươi im miệng! Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu!"
Lăng Tuyết đang ngồi phia bên hai người, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên.
Tuy nhiên nàng không biết vì sao Lăng Tiêu đột nhiên lượi hạinhư vậy, nhưng nàng không phải người ngu.
Từ những gì nàng thấy được nãy giờ, Lăng Tiêu giống như đã trở thành một nhân vật rất là đáng gờm rồii!
Nếu hắn tầm thường, hắn cũng đã không thể cùng Lăng Đại bá đối chọi!
Nội tâm của Lăng Tuyết đã sớm bị kích thích thành một trận sóng to gió lớn rồi!
"Lăng Tiêu, ngươi đến tột cùng đã gặp chuyện gì trong ba năm qua chứ?"
Lăng Đại nương còn không biết tình thế trước mắt như thế nào, tiếp tục mắng:
"Lăng Đại, ngươi bị ngu rồi đúng hay không? Vợ con ngươi đều bị người ta đánh, ngươi còn không mau vì chúng ta mà đánh chết thằng nhãi Lăng Tiêu này đi chứ?"
Lăng Đại hung hăng trừng nàng một cái.
"Ngươi không thể im miệng một lát được hay sao?"
"Ngươi... Ngươi đsuúng là đồ không có lương tâm, ngươi thế mà đối với ta làm như vậy! Ta muốn ly hôn với ngươi!"
Trương Đạo Sơ ở một bên nhịn không được cười lạnh một tiếng, nói:
"Ly hôn? Hai bọn ngươi cùng dắt nhau đi tới Âm Tào Địa Phủ mà ly hôn đi!"
Lăng Đại nương giật mình một cái.
"Ngươi... Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Trương Đạo Sơ hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt, không thèm để ý đến nàng!
Toàn bộ bầu không khí trong đại sảnh trở nên vô cùng quỷ dị.
Đợi đến khi tất cả đã ổn định, Lăng Tiêu mới chậm rãi mở miệng.
"Hôm nay đứng tại chỗ này đều là một số người có mặt mũi. Mời các ngươi đến là để cho các ngươi làm chứng cho ta đi.
Dứt lời, ánh mắt băng lãnh của hắn nhìn qua Lăng đại.
"Lăng Đại, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!"
Lăng Đại trong lòng đã rất run rồi, thế nhưng trên mặt lại là hết sức bình tĩnh.
"Hừ! Gọi thẳng tên của trưởng bối như vậy, ngươi thật sự là mọc đủ lông cánh rồi!"
Lăng Tiêu không để ý hắn, trực tiếp mở miệng nói:
"Ba năm trước đây, có phải là ngươi dẫn Hoa gia tới Giang Châu này, hại phụ mẫu ta đêu bị giết chết, hại ta đến mức hai chân ta đều bị cắt đi không?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người biến đổi lớn.
Từ xưa đến nay, vì vinh hoa phú quý, thứ lòn dạ súc sinh như vậy thì có rất nhiều!
Thế nhưng giống như Lăng Đại vậy mà lại rất là hiếm thấy.
Vì vinh hoa phú quý mà đi hại chính huynh đệ thân sinh của mình, hại chính đứa cháu của mình, quả thật lá súc sinh!
Không, hắn đây cho dù là súc sinh cũng không bằng!
Khi Lăng Đại hắn nghe Lăng Tiêu nói xong, sắc mặt cũng đột nhiên trắng nhợt, nhưng chỉ sau đó một khắc, hắn liền rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ bình thường, hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt hắn dời đi về nơi khác, không dám cùng Lăng Tiêu đối mặt.
"Ngươi những lời này là có ý gì? Ta làm sao nghe mà không hiểu được đây?"
"Ngươi ngược lại cũng mạnh miệng lắm!"
Lăng Tiêu hừ nhẹ một tiếng.
"Ngươi bây giờ ở Yến Kinh đi theo Hoa gia lăn lộn, sự việc này, cơ hồ là mọi người đều biết, ngươi giải thích thế nào?"
"Ta... Ta cùng Hoa gia lăn lộn thì thế nào? Ta cùng Hoa gia, đó cũng là do cơ duyên xảo hợp mà cùng nhau hợp tác làm ăn! Ta cũng phải kiếm cho bản thân mình một chén cơm chứ! Cái này cũng không thể đại biểu cho việc ta đem Hoa gia dẫn tới Giang Châu!"
Lăng Tiêu cười lạnh.
"Vẫn còn rất cứng đó!"
Hắn duỗi tay ra, Tú Nhi liền đưa tới một xấp tư liệu, Lăng Tiêu ném tới trước mặt hắn.
"Đây là tất cả tư liệu về quan hệ của ngươi và Hoa gia, thậm chí bao gồm lời nói của ngươi nữa. Có muốn để ta ngay tại đây đọc cho mọi người nghe một chút?"
Lăng Đại hừ nhẹ cười một tiếng.
"Buồn cười, ngươi tùy tiện lấy chút giấy lộn đến lừa ta, liền muốn ta thừa nhận sao? Quả thực buồn cười!"
"Không sao, ngươi trước tiên có thể nhìn xem thế nào."
"Nhìn thì nhìn, ta chả lẽ lại sợ ngươi?"
Vừa nói chuyện, hắn trực tiếp cầm lên tư liệu lên, nhìn lướt qua, chỉ là liếc một chút, nhưng trong nháy mắt thân thể hắn lại rung lên một cái.
Hành động này của hắn tự nhiên là không thể nào giấu được ánh mắt của mọi người ở đây!
Tất cả mọi người không nhịn được mà thở dài.
Lăng lão gia tử, càng là liên tục ho khan.
"Khụ khụ.... Ngươi — —! Tên súc sinh ngươi! Tại sao ta lại có loại con trai như ngươi chứ?"
Lăng Đại càng xem càng run rẩy, sắc mặt trắng bệch như sáp.
"Ngươi... Ngươi tại sao có thể có những tài liệu này? Điều đó không có khả năng! Điều đó không có khả năng! Ngươi phái người theo dõi ta?"
Lăng Tiêu sắc mặt lạnh lùng.
"Ta theo dõi ngươi cũng tốt, điều tra ngươi cũng được, những thứ này, đều không trọng yếu. Trọng yếu là, thứ mà ngươi đã làm!"
Lăng lão gia tử khóc ròng ròng.
"Ngươi tên súc sinh này! Ngươi làm sao còn có mặt mũi sống trên đời này chứ?"
"Năm đó trong nhà nghèo, là nhị đệ của ngươi tình nguyện nghỉ học để ngươi được lên đại học."
"Hắn vất vả theo học ngành y, mỗi lần tiền kiếm rất ít tiền, hơn nữa, đều là gửi cho ngươi làm học phí!"
"Ngươi tốt nghiệp xong đi tìm việc làm, lại là đệ đệ của ngươi xuất tiền cho ngươi trải đường đi tìm mối quan hệ!"
"Cho dù ngươi là một con chó đi chăng nữa, ngươi cũng sẽ phải cảm động chứ? Ngươi sao có thể đi làm cái loại sự tình đến cả súc sinh cũng không bằng như thế này?"
Bị Lăng lão gia tử chỉ trích! Làm sắc mặt Lăng Đại càng ngày càng khó coi.
Lăng Đại nương, cũng không dám lải nhải thêm lần nữa.
Lăng Tiêu sắc mặt lạnh lùng nói:
"Ngươi còn có cái gì để nói? Nói đi!"
"Ta... Ta...."
Lăng đại bá mở miệng ra nói chữ được chữ mất.
"Ta căn bản không nghĩ tới hắn đã giết nhị đệ cùng đệ muội của hắn a. Hắn chỉ nói là hắn muốn gặp lại đệ muội một chút, tự mình hỏi rõ ràng một ít chuyện!"
Mọi người không khỏi thở dài một tiếng.
Giờ phút này, cho dù Lăng Đại giải thích cỡ nào cãng đành phải bất lực mà thôi!
Trong lòng của hắn, làm sao biết được sự tình sẽ ra đến nông nỗi thế này đâu?
Lăng Tiêu lắc đầu.
"Chuyện cho tới bây giờ, ngươi không cần lại biện hộ cho bản thân."
Lăng Đại nuốt nước miếng một cái, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nói:
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
"Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền!"
Ngắn ngủi tám chữ, lại làm cho Lăng Đại giống như rơi xuống 18 tầng Địa Ngục!
Hắn vội vàng hô:
"Ngươi không thể giết ta! Ngươi không thể giết ta a! Ta hiện tại thế nhưng là người của Hoa gia! Ngươi dám đụng đến ta, Hoa gia, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Lăng Đại khuôn mặt dữ tợn, tựa như một xon chó đang bị bức đến đỏ cả mặt, nhe răng trợn mắt, bộ dáng quả thật là đáng buồn cười.
Nhưng, cũng sẽ không có một ai thương hại hắn.
Bởi vì đổi lại, cho dù là bất cứ ai cũng sẽ hành đọng giống như Lăng Tiêu mà thôi.
Mối thù Phụ Mẫu, không đội trời chung!
Nhìn lấy bộ dáng dữ tợn của Lăng Đại, Lăng Tiêu khinh thường cười một tiếng.
"Ngươi cho rằng, ta sẽ bỏ qua cho Hoa gia sao? Mệnh của ngươi, bất quá là chỉ là món khai vị trong bữa tiệc của ta mà thôi!"
"Ngươi — —!"
Lăng Đại triệt để tuyệt vọng!
Đúng a, thù giết cha mẹ, không đội trời chung.
Hoa gia có thể sẽ bỏ qua cho Lăng Tiêu, nhưng Lăng Tiêu hắn làm thế nào có thể buông tha cho Hoa gia đây?
Trọng yếu nhất chính là, Hoa gia bây giờ lại không có mặt ở Giang Châu!
Giờ phút này, không có người nào có thể cứu được hắn! !
Tuyệt vọng cùng cực, Lăng Đại ngồi co quắp trên mặt đất, chìm vào trong sương mù!
Lăng Đại nương ở một bên cũng sớm đã sợ đến trắng bệch cả mặt.
Cho dù là Lăng tam thẩm, giờ phút này, cũng là khiếp sợ không cách nào nói rõ!
Đây là thiếu niên mà phụ mẫu bị giết, hai chân bị người ta chặt đi hay sao?
Làm sao có cảm giác, hắn giờ phút này, so với phụ mẫu hắn khi còn tại thế, trâu bò hơn không chỉ gấp đôi, thậm chí là gấp trăm lần, nghìn lần?
Đây chính là Lăng đại bá a!
Là tâm phúc của Hoa gia đó!
Lăng Đại hắn ở Yến Kinh đã đứng vững! Không phải ai cũng có thể tùy tiện động vào đâu!
Nội tâm Lăng Tuyết càng là nhấc lên một trận gợn sóng.
Lăng Tiêu, thủ đoạn của ngươi đến tột cùng là như thế nào chứ? Lại có thể bức bách Đại bá tới hoàn cảnh như vậy?
Ba năm! Mới chỉ trôi qua ba năm ngắn ngủi thôi a!
Ngươi đến tột từ một phế vật đã phát triển đến dạng cảnh giới đáng sợ cỡ nào rồi?
Chỗ dựa của ngươi, đến tột cùng là gì chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận