Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 202: Khắp Nơi Yết Kiến

Một ngàn vị Võ Tôn từ từ hạ xuống sau lưng Lăng Tiêu, thẳng hướng lưng Lăng Tiêu quỳ bái.
“Tham kiến Thiếu chủ!”
Uy của Võ Tôn, khí thế ngập trời!
Trong tiếng hô đó có xen lẫn một luồng linh khí uy lực bức người.
Một ngàn người hô cùng lúc chấn động đến động đến tận chỗ quần chúng, tạo ra cơn ù tai, đầu váng mắt hoa, ngực khó chịu, khiến họ phải vội vàng tới tấp quỳ xuống!
Một ngàn vị Võ Tôn kia đã cố ý!
Tất cả mọi người đều phải quỳ xuống trước mặt Lăng Tiêu, bằng không sao họ có thể buông tha dễ như trở bàn tay được?
Hai tay Lăng Tiêu đặt sau lưng, đứng ngạo nghễ giữa trời đất như một vị hoàng đế.
Hắn thản nhiên liếc qua Thiết Tâm Lan, trong lòng Thiết Tâm Lan run lên, chốc đành cười khổ một tiếng.
“Ta biết. Không cần ngươi ra tay, ta hôm nay, cũng không còn mặt mũi nào mà sống tiếp được nữa!”
Dứt lời, nàng trực tiếp rút bảo kiếm ra tự vẫn, xác rơi xuống sông.
Đệ nhất giai nhân, một trong bốn mỹ nhân võ lâm, cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn.
Mọi người ngoài sự tiếc hận ra, nhiều hơn nữa, và vẫn như cũ là sự kinh sợ đối với Lăng Tiêu!
Vốn cho rằng hắn vi phạm công ước võ lâm, phạm vào đại kỵ đã là chịu tội khó thoát, nhưng thật không ngờ, sau cùng mọi người lại bị hắn bày ra một điều khác!
Hắn đã thắng, hoàn tàn thắng lợi, không người không phục!
Thiết Tâm Lan vừa chết, ánh mắt Lăng Tiêu lại lần nữa đặt trên đám người Côn Lôn.
Người Côn Lôn không nhịn được rùng mình!
Chớ có nhìn bên Côn Lôn họ có hai vị Võ Đế, thế nhưng khi đánh thật, Côn Lôn tuyệt đối sẽ là bên yếu thế.
Ực một tiếng nuốt nước miếng, Côn Lôn trưởng lão không chịu được áp lực từ ánh mắt của Lăng Tiêu, bèn mở miệng:
“Lăng thiếu, chuyện này, bọn ta cảm thấy có một vài sự hiểu lầm! Chúc mừng ngài thu được hạng nhất của Bách Gia Tranh Bá, Côn Lôn ta sẽ dâng lên Chu Tước lệnh và Thanh Long lệnh ngay lập tức.”
Thân hình Lăng Tiêu không động đậy, một vị Võ Tôn nhanh chóng bước lên, cầm về hai tấm lệnh bài giao đến tận tay Lăng Tiêu.
Nhưng Lăng Tiêu vẫn không thu về ánh mắt của mình, vẫn lạnh lùng nhìn họ.
Thấy thế, người Côn Lôn đều bất giác toát mồ hôi lạnh.
“Không biết Lăng thiếu còn muốn phân phó gì?”
Lăng Tiêu sờ chiếc nhẫn xanh biếc trên ngón tay cái, sắc mặt lạnh nhạt đáp:
“Vừa mới nãy, người đầu tiên - tên Võ Đế không nói hai lời ra tay với ta, tự đoạn một tay!”
“Cái gì?”
Đám người Côn Lôn nháy mắt kinh hãi thất sắc.
“Lăng thiếu, làm người thì để lại một đường đi, ngày sau còn dễ nói chuyện. Chớ có quá đáng!”
Vừa mới nói xong, Lăng Tiêu trực tiếp đưa tay ra cho một cái tát.
“Bốp!”
Tiếng tát thanh thúy vang lên, làm cho tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Đó là Côn Lôn trưởng lão đấy, Côn Lôn trưởng lão có khi nào bị người ta tát? Nhưng hôm nay, chính Lăng Tiêu đã ra tay!
Mà điều càng khiến người ta nghẹn khuất hơn là, Côn Lôn trưởng lão ngay cả rắm còn không dám thả!
Lăng Tiêu hừ lạnh.
“Ngươi chưa đủ tư cách phách lối ở đây với ta! Ta không xin xỏ các ngươi, mà là ra lệnh cho các ngươi!”
Đám người Côn Lôn tức giận đến mức hàm răng cắn chặt, nhưng không có ai dám nói thêm gì.
Thế trận ở đối diện thật sự quá mức mạnh, chỉ cần một sơ sẩy thì căn bản mấy chục người họ đều sẽ xong hết!
Đây đúng là một lần nghẹn khuất nhất của Côn Lôn!
Nhiều người đến vậy cùng là cao thủ đứng đầu trong các cao thủ đứng đầu, mẹ… thế mà vừa bị người ta cho ăn tát, nhưng đến đánh trả còn không làm được? Thậm chí còn không dám?
Mẹ nó, thói đời này là gì đây?
Nhìn người Côn Lôn nguyên một đám sắc mặt u ám đứng tại chỗ mà không động thủ, ánh mắt Lăng Tiêu lạnh lùng, bắn ra hai luồng lệ khí, khiến không khí xung quanh nháy mắt trở lạnh.
“Còn chưa ra tay? Chẳng lẽ còn muốn bổn thiếu chủ tự mình ra tay giúp các ngươi sao?”
Người Côn Lôn lại một lần nữa rùng mình, trên mặt vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không nghĩ được cách nào khác.
Ai bảo bọn họ tiên phong muốn đi giết Lăng Tiêu? Sớm biết thế này, có đánh chết họ cũng không dám bất kính hay ra tay với Lăng Tiêu đâu!
Nhưng mọi thứ đã quá muộn màng!
Qua một lúc lâu, vị Võ Đế kia thở dài yếu ớt.
“Được rồi! Lăng thiếu chủ đã trách tội, vậy lão phu… cứ lưu lại một cánh tay đi!
Một vị Võ Đế khác bên cạnh ông ta vội vã mở miệng:
“Sư huynh, không thể được! Nếu ngươi mất một cánh tay, thực lực khẳng định sẽ giảm xuống không ít! Không chỉ thế, nếu như do nó mà sinh tâm ma thì ngày sau, ngươi muốn đột phá thiên kiếp đã khó lại càng thêm khó!”
Vị Võ Đế kia không nhịn được cười chua chát.
“Sư đệ, ngươi cho rằng ta không biết những điều đó sao? Nhưng bây giờ chuyện đã còn cho chúng ta lựa chọn nữa rồi!”
Nói đến đây, hắn ý vị thâm trường nhìn Lăng Tiêu nói:
“Nếu hôm nay không nghe theo hắn, e rằng hắn sẽ đích thân tới giết tận Côn Lôn, làm cho cả Côn Lôn máu chảy thành sông!”
“Shh…!”
Vị Võ Đế khác cũng tốt, hay Võ Tôn còn lại cũng vậy, đều cùng nhau hít sâu một hơi, không nhịn được lắc đầu, thở một tiếng dài.
Đúng vậy! Lăng Tiêu bây giờ đã quá mạnh, bọn họ vốn đã không còn lựa chọn nào khác!
Yếu ớt thở dài, mọi người quay đầu sang chỗ khác, trong mắt là sự áy náy to lớn.
Cột trụ của Côn Lôn họ gần như đều ở đây nhưng lại không thể cứu được một người Côn Lôn, quả thật quá vô dụng.
Quần chúng ở phía dưới ai cũng choáng váng.
Đường đường là Võ Đế! Là Võ Đế! Trên Trái đất, thiên địa bao la, Võ Đế là lớn nhất! Nếu không phải thì đã không gọi là Võ Đế!
Nhưng hôm nay, Lăng Tiêu lại có thể bức ép một Võ Đế tự mình bỏ đi một cánh tay của mình.
Ông trời ơi, sự cường đại này đã không còn là thứ mà những người như bọn họ có thể tùy ý nắm lấy nữa rồi!
Vị Võ Đế kia cắn răng chịu đau nhức dữ dội, một đao trực tiếp chém đứt cánh tay còn sống sờ sờ của mình.
May thay sức sống ông ta mạnh mẽ, lại có cương khí hộ thể nên máu tươi mới không phun ra.
Nhưng dù là vậy thì sắc mặt của ông vẫn không chịu được trở nên trắng bệch.
“Lăng thiếu chủ, đây là cánh tay ta đã lấy, ngài… có thể tha thứ cho ta rồi chứ?”
Lăng Tiêu không thèm liếc nhìn ông ta chút nào.
“Từ hôm nay trở đi, Côn Lôn bế quan 20 năm cho ta. Chỉ trừ phi ta gọi, nếu không, không được phép bước ra ngoài một bước! Nếu làm trái quy củ, thì thế giới này không cần giữ lại Côn Lôn nữa!”
Mọi người cùng nhau run lên, gật gật đầu.
“Đã… đã biết! Lăng thiếu chủ, hẹn gặp lại!”
“Cút đi!”
“Vâng! Đa tạ Lăng thiếu chủ!”
Đám người Côn Lôn không dám thể hiện vẻ không vui, còn phải khách khí nói tạm biệt với Lăng Tiêu!
Điều này không khỏi khiến quần chúng thở dài thườn thượt, bùi ngùi mãi không thôi.
Đã từng là đại môn phái đệ nhất giang hồ, Côn Lôn hiện tại lại trở thanh bộ dạng như vậy. Không thể không khiến người ta cảm khái, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, phong thủy luân chuyển a!
Sau khi Côn Lôn đi rồi, Lăng Tiêu nhìn lướt qua mấy triệu người, tất cả đều nhanh chóng quỳ xuống, không dám đối mặt với Lăng Tiêu.
Nực cười, Võ Đế còn không dám làm càn trước mặt hắn, bọn họ tính là gì?
“Chuyện ngày hôm nay, ta không hy vọng truyền đến lỗ tai bất cứ người nào. Sau bảy ngày, tất cả các môn phái trên giang hồ, to hay nhỏ, đều phải đến Giang Châu yết kiến. Nếu có ai dám không đến, thì tự giải quyết cho tốt đi!”
“Tuân mệnh!”
Mấy triệu người, cùng nhau trả lời hai chữ.
Âm thanh động trời!
Lăng Tiêu, đã hoàn toàn nắm được cả võ lâm Hoa Hạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận