Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 131: Ta Đến Thu Sổ Sách

Lăng Tiêu đơn giản chỉ là giải thích một chút về vấn đề của mình, nhưng không nói quá nhiều, chỉ là nói mình là thiếu chủ Quỷ Cốc thôi.
Sau khi nghe xong, Tống Khang trợn mắt hốc mồm.
"Nghĩ không ra ngươi còn cái thực lực này, thật giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết nha."
Dừng lại một chút, Tống Khang khôi phục lại một chút tâm tình, mới lên tiếng mở miệng nói:
"Lăng Tiêu, nếu như ngươi bây giờ đã lợi hại như vậy rồi, vậy thì ngươi nhất định phải đi tìm Hoa gia, để báo thù cho cha mẹ ta a."
Lăng Tiêu gật gật đầu đồng ý.
"Sẽ."
"Như vậy thì tốt rồi. Ngươi đi cửa hàng Khí mậu lấy 2 tỷ về đi! Ta không thể lấy tiền của ngươi được. Dù sao ngươi cũng cho ta cái sỉ diện rồi! Như vậy cũng đủ rồi!"
Lăng Tiêu mỉm cười nói:
"Ngươi không cần khách sáo như thế với ta. Nếu ta đã nói đưa cho ngươi, thì đưa cho ngươi, nhớ về sao kinh doanh cho tốt, và cũng nhớ nên hiếu thảo với chú và gì a"
Sắc mặt Tống Khang có chút trầm tư, nghiêm túc nói:
" Nếu như ngươi đã muốn nói như vậy, ta cũng không dong dài nữa, tất cả cứ theo ý ngươi đi. Ta coi như thay ngươi quản lí giùm, về sau nếu như ngươi muốn, lúc nào cũng được cứ nói với ta một tiếng, ta lập tức trả lại cho ngươi."
Hắn nói như vậy, Lăng Tiêu cũng không có nói thêm gì nữa.
" Tùy ngươi."
"Vậy được, cứ như vậy mà quyết định đi, Được rồi ngươi cùng ta trở về nhà chơi một chút đi, ngươi bây giờ lợi hại như vậy a, ta phải khoe với cha mẹ một chút nha."
Lăng Tiêu lắc đầu.
"Không cần đâu, ta còn có một số chuyện cần phải xử lý, nếu có rảnh, ta sẽ qua nhà ngươi chơi một chút."
"Được, bất quá ngươi nhất định phải tới a! Mẹ ta nhất định là nhớ đến ngươi đó."
" Được rồi!"
..
Nói đến chữ ' Tô ', tại Giang Nam rất có ý nghĩa, tương đương cho sự quý phái và giàu có!
Ở Giang Nam có rất nhiều anh tài tuấn kiệt, gia tộc giàu có, chỗ nào cũng có. Nhưng Tô gia tại Giang Nam được coi là đứng đầu trong các gia tộc quyền thế ở đây a!
Gia sản của Tô gia, có hơn ba mươi tỷ, so ra là không có kém hơn một cái phú hào ở Giang Châu Chư Quận.
Nhìn qua, có thể cảm thấy Tô gia không gì hơn cái này!
Mọi người có thể hiểu rõ rằng nội tình chân chính của Tô gia kém xa như vẻ bề ngoài!
Gia sản của Tô gia, hằng năm đều phải nộp lên cấp cho hai người, hai người này chính là hai người chống lưng phía sao cho Tô gia!
Một người là Giang Nam Võ Thánh nổi tiếng khắp Giang Nam, Tô Yên Nam!
Còn một người khác là cũng là nguời của Giang Nam, hiện nay là Long Tổ đại tướng Tô Định Hải!
Nếu không phải mỗi năm đều nộp tiền tiến cống lên cho hai người này, thì Tô gia, tài sản sẽ nhiều gấp 10 lần hiện tại a!
Cho nên những gia tộc kia tại Giang Nam, cho dù có nắm giữ trong tay tài sản trăm tỷ nhưng cũng phải kiêng kị, không dám đối với Tô gia có chút khinh thường!
Ngược lại, bởi vì có hai vị kia tồn tại, những gia tộc này, lại còn thường xuyên lấy lòng Tô gia!
Bất quá như hôm nay, là ngày mừng thọ 80 tuổi của Tô lão gia, lại tiếp đãi hơn 100 bàn.
Mặc dù là 100 bàn, nhưng tất cả đều là gia tộc giàu có, nếu không cũng là đại gia các kiểu, không có một người nào thấp kém a, dù là nghèo nhất tài sản cũng hơn trăm triệu, mới có tư cách lên bàn tiệc!
Mấy trăm ngàn người có tiếng tăm, gần như chiếm hơn phân nữa đại gia tộc giàu có ở Giang Nam này, đến đây cũng chỉ vì đại tiệc mừng thọ của Tô lão gia, có thể thấy được Tô gia có sức ảnh hưởng lớn đến nhường nào tại Giang Nam này, thật không tằm thường chút nào!
100 bàn tiệc rượu, được bố trí tại bên trong trang viên của Tô gia, được chia làm ba thứ bậc!
Sâu bên trong nhất chỉ có tám bàn, có thể ngồi vào đi, thì chỉ là những người phải có khối tài sản hơn 10 tỷ a, hoặc là, thân phận tôn quý, chủ tịch một quận.
Ở giữa có 20 bàn, có chút hơi ít, nhưng cũng không phải dạng vừa đâu, ít nhất phải có tài sản trên 3 tỷ a. Hoặc là, quyền lợi cũng phải đạt tới nhất định tầng thứ mới có tư cách ngồi.
Phía ngoài cùng có đến mười mấy bàn, cũng không có nhiều người chú ý lắm.
Chỉ cần tài sản dưới 3 tỷ và 100 triệu trở lên, thì có thể được ngồi vào bàn.
Cũng không có nhiều người quan tâm đến những người ngồi phía ngoài, bởi vì ở chỗ này đại gia, thật là nhiều lắm!
Mặc dù có thể nói là họ không nhận được nhiều sự chào đón lắm, nhưng mà lại có rất nhiều người, chạy theo như vịt, ((hận không thể mặt nóng đến dán Tô gia mông lạnh.))
Chỉ cần kết giao tốt với Tô gia thì bọn họ sẽ có tư cách sống xót tại Giang Nam.
Khi màn đêm còn chưa kịp buông xuống, chân trời vẫn còn một mảnh mây hồng, Trang viên bên ngoài Tô gia, có một chiếc xe sang trọng chạy tới!
Chạy đến, Bentley, Audi... Nhiều vô số kể.
Tại cửa chính, mỗi một vị khách sau khi được mời tiến vào, đều sẽ có người báo lễ.
Kêu giá cao, tự nhiên là mặt hớn hở kiêu ngạo, kêu giá thấp, cũng chỉ có thể cươig cười xấu hổ một tiếng.
Dù sao, cũng không ai dám làm càn tại Tô gia.
"Chủ tịch tập đoàn Vinh thị, chúc mừng đại thọ Tô gia chủ, bếu một gốc cây tùng tinh mỹ ngọc, giá trị 120 triệu!"
" Chủ tịch tập đoàn Triệu thị, chúc mừng đại thọ Tô gia chủ, bếu một bộ Hoàng Kim Bát Tiên, giá trị 22 triệu!"
" Tổng giám đốc Bạch Tập đoàn sắp thép, chúc mừng đại tho Tô gia chủ, bếu một chiếc du thuyền, giá trị 200 triệu!"
Tại phía sau đám người, có một vị thiếu niên bóng người, hai tay đặt sau lưng, chậm rãi đi vào.
Thấy cảnh này, hắn không khỏi ánh mắt híp lại.
"Xem ra Tô gia, vẫn rất có tiền! Nếu như thế, ta 11 tỷ, xem ra có thể thanh toán xong!"
...
Mà trang viên bên trong, nghe môn kia bên ngoài một tiếng lại một tiếng hô to, Tô lão gia tử, sớm đã là cao hứng không ngậm miệng được!
"Ha ha ha.... Bọn gia hỏa này, coi như hiểu chuyện, không có để cho chúng ta không thoải mái!"
Một người con dâu của Tô lão gia, nhịn không được mở miệng cười nói:
"Ba nói rất đúng, những người này a, nào dám đối với ngài có nửa điểm không tôn kính? Tô gia chúng ta, có một vị Võ Thánh, còn có một vị Long Tổ Đại tướng quân, tại Giang Nam này, Tô gia ta, coi như là Hoàng Đế tồn tại ở đây! Ba, như vậy ngài cũng là Hoàng Đế!"
Tô lão gia nheo mắt lại, giống như cười cùng Nguyệt Nha Nhi.
Hắn vuốt ve chòm râu của mình, cực kỳ vui vẻ nói:
"Vẫn là Nha Nhi biết nói chuyện, đợi chút nữa tiệc mừng thọ kết thúc, quà lễ mừng thọ bên trong, ngươi cứ chọn một món mà mình thích mà lấy a."
Nha Nhi nàng nhất thời ánh mắt sáng lên.
" Cảm ơn ba!"
Tô lão gia còn lại mấy người con dâu cùng nữ nhi, cũng không khỏi âm thầm xem thường.
"Nịnh hót!"
Cái giọng nói nhỏ này, Nha Nhi nàng đương nhiên là nghe thấy, nhưng nàng cũng lười quan tâm.
Kiếm tiền liền tốt!
Tô lão gia là một lão cáo già thành tinh, tự nhiên không muốn con cháu trong nhà xung đột tranh chắp, ha ha cười nói:
"Hôm qua, Yên Nhiên bệnh cũng đã được chữa khỏi. Hôm nay mừng đại thọ, ta cảm thấy tâm trạng thật tốti! Đợi chút nữa, khi kết thúc đại tiệc, ta tặng cho mõi người lì xì 100 triệu, xem như cho các ngươi tiền mừng."
Mọi người lúc này mới vui mừng, không đi ghen ghét Nha Nhi nàng nữa.
Còn một bên kia mọi người đang tặng lễ thì đột nhiên ngừng lại, giống như không ai còn muốn tiếp tục tặng nữa.
Cái này khiến Tô lão gia không khỏi nhíu mày.
" Quái lạ, phía ngoài tiếng la làm sao ngừng rồi? Hôm nay hình như tới vài trăm người mới đúng, lúc này mới hơn một trăm người mà?"
Dứt lời, một người hầu đột nhiên xuất hiên.
"Tô lão gia, bên ngoài có người tới nói là nợ! Tự xưng cái gì là Giang Châu Lăng tiên sinh."
"Đòi nợ?"
Tô lão gia không khỏi sững sờ.
"Người nào? Lại dám tại tiệc mừng thọ của ta đòi nợ? Hắn không muốn sống sao? Bắt lại đập chết hắn cho ta, xong ném cho cá ăn đi!"
Trong đám người, Tô Yên Nhiên nhíu mày, chợt lập tức tiến lên đây.
"Gia gia! Xin lỗi, xin ngài bớt giận!"
"Yên Nhiên?"
Tô lão gia hơi nghi hoặc một chút. Nhìn ra một chút nghi hoặc, Tô Yên Nhiên liền mở miệng nói:
"Gia gia, người kia có thể là người thầy thuốc chữa chữa bệnh cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận