Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 312: Lên sàn, ai mới là chân long?

Mẹ nó, hai người kia, các ngươi, thật sự là quá không biết xấu hổ rồi a!
Một cái là đại thủ phủ siêu cấp của Yến Kinh, tùy tiện là có thể ném trăm tỷ đến trước mặt.
Một cái khác, là Võ Đế mười tầng đỉnh phong, nếu không phải có Bán Tiên, người đó có thể nói, Võ Đế mười tầng, cũng là cường giả trên đỉnh cao nhất của thế giới này!
Hết lần này tới lần khác hai người các ngươi, còn ở nơi này nhường nhịn lẫn nhau, hạ thấp chính mình, các ngươi còn muốn người ta sống sao?
"Đúng rồi, Trầm tiền bối. Vừa rồi, ta nghe ngài nói, trận chiến này của Lăng Tiêu tất sẽ bại, chẳng lẽ, ngài đã cùng Lăng Tiêu giao thủ qua rồi ư?"
"Không! Lão Khiếu Hóa Tử ta, cho tới bây giờ chưa từng gặp tiểu tử kia."
Lý Thanh Sơn nhịn không được nhíu mày nói:
"Trầm tiền bối, ngài chưa từng nhìn thấy Lăng Tiêu, vậy ngươi làm sao biết, Lăng Tiêu nhất định sẽ thua Đại tổ trưởng?"
"Hắc hắc hắc..."
Trầm Lãng cười hắc hắc, biểu lộ muốn bao nhiêu bỉ ổi thì sẽ có bấy nhiêu bỉ ổi, nhưng lại không ai ghét bỏ hắn, ngược lại, toàn bộ đều ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, muốn nghe hắn nói, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
"10 năm trước, lão phu vừa mới đạt tới Võ Đế mười tầng đỉnh phong lập tức chạy đi tìm tên Khổ Y kia đánh một trận! Kết quả, ngươi đoán xem?"
Mọi người nhịn không được cùng nhau hỏi:
"Thế nào?"
"Hắc hắc... Trong vòng một chiêu, ta lại không còn sức đánh trả!"
"Tê!"
Lời vừa nói ra, toàn trường phải sợ hãi!
Ông trời, Trầm Lãng chính là cao thủ Võ Đế mười tầng đỉnh phong đường đường chính chính đấy!
Hơn thế, hắn thân còn kiêm hai võ học đỉnh cấp của Cái Bang, Đả Cẩu Bổng Pháp, và Hàng Long Thập Bát Chưởng. Nói thế nào, cũng phải hơn so với Võ Đế mười tầng đỉnh phong phổ thông chứ?
Nhưng cho dù là như vậy, hắn thế mà cũng bị Đại tổ trưởng một chiêu miểu sát, A men ơi, thật không biết, nếu như chính Đại tổ trưởng tự mình xuất thủ, sẽ gây nên một màn cường đại cỡ nào?
"Mạnh! Quá mạnh!"
Lúc này, nguyên bản những người kia còn muốn theo dõi Lăng Tiêu một đời trẻ tuổi, đã lặng lẽ di bước!
Đặc biệt là, ngay cả Võ Đế mười tầng đỉnh phong còn không phải là Bán Tiên đối thủ, Lăng Tiêu làm sao lại có thể là đối thủ của Đại tổ trưởng?
Ngày hôm nay, rõ ràng chính là ngày giỗ của Lăng Tiêu a!
Quả nhiên, gừng càng già càng cay!
Trong đám người, có người lúc này phát ra một tiếng kêu rên!
"Đáng chết! Bị trời phạt a! Lão tử đã bán Tứ Hợp Viện giá trị 300 triệu, toàn bộ gia sản, đều cầm đi để mua thằng ranh Lăng Tiêu kia a! Xong, xong, Tử Toàn ta lần này xong rồi, đời ta đều xong rồi! Ô ô ô...."
"Hiện tại đã biết rồi, nhân lúc còn chưa muộn, ngươi mau mau đi sửa đổi đi a!"
"Đổi cái rắm a! Rạng sáng thì hết hạn! Ô ô ô ô... xe sang trọng của lão tử, người mẫu trẻ của lão tử, hàng hiệu y phục của lão tử, rượu vang đỏ hàng hiệu... Cuộc sống về sau sống sao cho nổi đây, ô ô ô...."
Mọi người không khỏi thương hại, tao nộ của hắn ta đúng là tràn đầy đáng thương.
Đương nhiên, ở trong đó, cũng không thiếu một số người, mừng thầm trong bóng tối.
"Ha ha ha ha... May thay lão tử đã bỏ ra tất cả tiền mua Đại tổ trưởng sẽ thắng!"
"Không sai, lão tử còn bán cả taxi, mua hết cho Đại tổ trưởng. Chờ ta thắng được tiền, trở về ta sẽ đạp mụ heo kia đi để đi tìm người mẫu trẻ. Ha ha ha...."
"Thì là giống nhau a!"
"Ta không đi theo ngươi, vì mỗi lần ngươi đều không có được tiền!"
"Lần này thì khác, Đại tổ trưởng thắng, ta sẽ có tiền!"
"Hình như cũng đúng a!"
"Đợi chút nữa chạy nhanh hơn, nếu không chỗ tốt sẽ để người khác chọn mất."
"Yên tâm đi, ta mua hai hộp rau hẹ, đợi chút nữa vừa xem vừa ăn, dưỡng đủ thể lực để chạy một cách nhanh nhất, người mẫu trẻ tốt nhất sẽ là của ta!"
"Mẹ nó! Vô sỉ!"
...
Đang nói, bên ngoài biên giới, bỗng nhiên trở nên náo loạn.
Mọi người quay đầu nhìn thoáng qua.
"Mau nhìn! Là Lăng Tiêu đến rồi! Lăng Tiêu đến đây!"
"Nghĩ không ra hắn vậy mà còn đến sớm hơn Đại tổ trưởng, hắn cũng quá mức cuồng vọng rồi?"
"Đây là đi tìm chết nhân lúc thời gian gấp gáp nhỉ?"
"Phụt phụt...."
Trong đám người, không khỏi dẫn tới một trận cười nhạo.
Lăng Tiêu lạnh nhạt liếc người kia, đi thẳng tới hắn trước mặt.
"Lời nói của ngươi mới vừa rồi! Lặp lại lần nữa!"
Người kia im bặt tiếng nói, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra.
Hắn lúc này mới nghĩ đến một vấn đề, cho dù là Lăng Tiêu sắp bị Đại trưởng lão giết chết, thế nhưng là, Lăng Tiêu cũng là một vị Đại Nguyên Soái, cũng là một vị Võ Đế!
Căn bản không phải người hắn có thể tuỳ tiện trêu chọc nổi!
Trong chớp nhoáng này, hắn mồ hôi rơi như mưa!
"Đúng... Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"
Ánh mắt Lăng Tiêu bình tĩnh nói:
"Tự bẻ một ngón tay, ta tha cho ngươi khỏi chết!"
Người kia sắc mặt trắng bệch như sáp, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Những người khác thì trong lòng run lên.
Lăng Tiêu một chiêu này, quá độc ác! !
Cũng bởi vì một câu không thoải mái, lại muốn bẻ một ngón của người ta!
Lăng Tiêu không có để ý ánh mắt của người chung quanh, chỉ là sắc mặt đạm mạc nói:
"Ta không có thời gian chơi với ngươi, cho ngươi mười giây, không bẻ, giết ngươi!"
Thân thể người kia run rẩy kịch liệt, vội vàng quỳ xuống dập đầu.
"Tha mạng a! Đại Nguyên Soái tha mạng, về sau ta không dám miệng tiện nữa, ta không nên nguyền rủa ngài! Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Ô ô ô...."
Lúc này, tất cả mọi người không dám lên trước nói giúp, dù sao, tính khí của Lăng Tiêu vẫn còn đó!
Nhưng đây cũng không có nghĩa là, sẽ không có người cứu hắn.
Trầm Lãng đại sư kia cười hắc hắc, nói:
"Tiểu tử, ngươi lập tức phải chết, tâm tình khổ sở, chúng ta có thể lý giải, nhưng ngươi cũng không nên trút giận sang người khác, gần chết rồi mà còn tiếp tục nghiệp chướng. Ngươi không sợ đến Âm Tào Địa Phủ bị cho xuống vạc dầu sao?"
Lăng Tiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
"Ngươi... Là cái thứ chó gì!"
Ánh mắt Trầm Lãng híp lại, bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo.
"Ngươi... Muốn chết! !"
Lăng Tiêu giơ chân lên, một chân đạp lên trên cái đầu đang dập kia.
Phanh _ _ _!
Nương theo lấy một tiếng bạo hưởng sau đó, hắn ngược lại đi đến Trầm Lãng trước mặt.
"Ta chính là muốn chết đấy, ngươi dám đụng ta sao?"
Ý vị khiêu khích tràn ngập ánh mắt, lập tức khiến cho sát ý Trầm Lãng bị bức ra.
Trong lúc nhất thời, trên quảng trường phía dưới Tử Cấm Chi Đỉnh, mùi thuốc súng dày đặc!
"Ngươi.. Đừng quá ngông cuồng! Nếu không phải sợ làm trễ nải cuộc quyết đấu của Khổ Y, lão phu giờ phút này tất sẽ giết ngươi!"
Lăng Tiêu cười ha ha.
"Không có khối kim cương, cũng đừng ôm đồ sứ sống! Không có thực lực, cũng đừng đánh rắm!"
Nói xong, hắn trực tiếp phá tan Trầm Lãng, đi đến phía trên Tử Cấm Chi Đỉnh.
Trầm Lãng nắm chặt nắm tay, đang muốn xuất thủ, Lý Thanh Sơn lập tức tiến lên phụ họa nói:
"Trầm đại sư, tuyệt đối đừng tức giận! Hắn là người mà hôm nay Đại tổ trưởng đã hẹn ước chiến, ngài nếu là xuất thủ giết hắn, chỉ sợ Đại tổ trưởng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngài a!"
Trầm Lãng khẽ cắn môi, cười lạnh nói:
"Ngươi nói không sai, nếu như ta trong lúc xuất thủ lại đánh chết hắn, Khổ Y còn phải tìm ta vấn trách! Dù sao đợi chút nữa, Khổ Y cũng sẽ đánh chết hắn, ta thì tạm thời để hắn tùy ý một lát! Đợi chút nữa, bị Khổ Y đánh thành chó, xem xem hắn còn có thể phách lối như vậy hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận