Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 172: Vương Hầu Tướng Lĩnh, Chẳng Phải Trời Sinh?

"Đế Vương giận dữ, đạp diệt Hoàng Tuyền!"
Quát khẽ một tiếng, từ trong miệng Lăng Tiêu truyền tới một loại âm thanh chấn động. Theo sát phía sau chính là một cỗ uy áp làm cho người hít thở không thông!
Tất cả mọi người hoảng sợ quay đầu nhìn lướt qua. Ở đỉnh đầu của Lăng Tiêu tạo thành một đạo Hư Ảnh Ma Thần cao vạn trượng!
Thân hình Ma Thần có 3000 cánh tay, phía trên mỗi cánh tay còn mang theo một con mắt, tổng cộng ba ngàn con mắt.
Lúc ba ngàn con mắt mở ra nháy mắt một cái thì có một cỗ hàn ý làm cho người hít thở không thông lập tức bao trùm tất cả mọi người ở bên trong.
"Mẹ... Đùa giỡn a?"
Tất cả mọi người tuyệt vọng! Nguyên một đám đao kiếm trong tay đều lẳng lặng rơi xuống đất.
Thậm chí còn có người trực tiếp quỳ rạp xuống đất, liền suy nghĩ chạy trốn cũng không nghĩ đến.
Cuối cùng Hư Ảnh Ma Thần kia xuất thủ!
Từ bên trong ba ngàn con mắt bắn ra ba ngàn tia sáng màu đỏ như máu cắt chém tại trong núi lớn.
Lực lượng của những tia sáng này mạnh mẽ đến mức một ngọn núi cao ngàn mét chỉ cần một chùm tia sáng thì có thể tùy ý cắt ra.
Bên trong phạm vi khoảng cách mấy chục vạn mét gần như chiếu đến ánh mắt của Lăng Tiêu, không ai có thể chạy thoát!
Tia sáng màu đỏ như máu kia thật sự là quá mạnh, mạnh đến nổi khiến người ta hoàn toàn không cách nào ngăn cản.
Liền núi lớn cũng không ngăn cản được chớ đừng nói chi là những tên Võ Thánh kia!
Chỉ sợ cho dù là Võ Tôn ở chỗ này cũng sẽ bị một kích miểu sát a?
Ba môn phái có hơn 200 ngàn đệ tử, toàn diệt!
Ánh sáng chiếu rọi trên mặt đất phản xạ ra một mảnh đỏ như máu. Một mảnh này giống như là Địa Ngục, khủng bố tới cực điểm!
Lăng Tiêu đạp lên máu tươi đặc sệt, một bước 10 ngàn mét lần nữa đuổi theo Tô Định Hải.
Truy sát đại khái khoảng mười phút đồng hồ từ Dự Nam đến Dự Bắc thì Lăng Tiêu đột nhiên chậm rãi dừng bước.
Hắn híp mắt nhìn về phía trước.
Lần này, ở trước mặt hắn không có thiên quân vạn mã, mà chỉ có một vị lão tăng mặc áo bào xám.
Lông mày và râu của hắn đều là màu trắng, lông mày thật dài dựng khép tại bên mặt, rất có loại khí chất tiên phong đạo cốt.
"Ngươi chính là viện binh mà Long Tổ tìm đến sao?"
Lăng Tiêu lạnh giọng hỏi một câu, lão tăng thì chắp tay trước ngực.
"A di đà phật. Bần tăng không phải cứu binh mà Long Tổ mời tới. Chỉ là không đành lòng nhìn thí chủ lại tiếp tục gia tăng sát nghiệt, cho nên mà tới đây muốn khuyên thí chủ, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật!"
Lăng Tiêu tức giận hừ lạnh một tiếng.
"Đã không phải cứu binh của Long Tổ, vậy liền cút sang một bên cho ta, đừng ở chỗ này vướng bận! Nếu không ta liền giết ngươi!"
Lão hòa thượng vẫn chưa nghe lời.
"A di đà phật, thí chủ cần gì phải chấp mê bất ngộ đâu? Nếu ngươi lại tiếp tục trêu chọc Long Tổ, cuối cùng sợ rằng là chết không có chỗ chôn. Nếu như ngươi nguyện ý rút lui thì lão nạp có thể bảo vệ cho ngươi bình an!"
"Chỉ sợ ngươi không có thực lực kia!"
"Ha ha ha... Lão nạp nguyện lấy tính danh đảm bảo. Nếu như thí chủ bị giết, lão nạp nguyện chết trước thí chủ, thay thí chủ ngăn cản đao kiếm!"
Lúc này ánh mắt của Lăng Tiêu híp lại.
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng vào lời nói của ngươi?"
"Vậy chẳng lẽ lão nạp vẫn cứ để thí chủ tiếp tục xem mạng người như cỏ rác, lạm sát kẻ vô tội sao?"
Đột nhiên ở trên người của Lăng Tiêu bộc phát ra một luồng sát ý lệ khí cực nặng!
"Ngươi đừng giả vờ giả vịt ở chỗ này! Nếu hôm nay ta thả Tô Định Hải, Tô Định Hải sẽ thả ta sao? Mặc dù hắn không phải đối thủ của ta, nhưng mà người nhà của ta thì sao? Ta tuyệt đối sẽ không để lại một tai họa ngầm nào!"
"Ngươi muốn độ ta, vì sao không độ Tô Định Hải trước? Độ Long Tổ?"
"Chỉ dựa vào miệng đầy nhân nghĩa đạo đức của ngươi thì ngươi dựa vào cái gì để cho ta phục?"
Lão hòa thượng lắc đầu.
"Cho dù không nói đến nhân nghĩa đạo đức, vậy thì chỉ nói đến Long Tổ quản lý trật tự của Hoa Hạ, bảo vệ sự an nguy của Hoa Hạ. Thí chủ thân là Long Tổ Thiếu tướng, dù sao cũng nên tôn trọng Long Tổ một chút chứ?"
"Tôn trọng là người cho! Nếu Long Tổ công bình, liền sẽ không ngăn cản ta giết Tô Định Hải!"
"Nói cho cùng, bất quá là bởi vì Tô Định Hải là dòng chính của Long Tổ, là Long Tổ Đại tướng quân!"
"Mà Lăng Tiêu ta bất quá chỉ là một tên côn đồ! Ta chỉ là đệ tử của môn phái võ lâm, Long Tổ cho ta quân hàm Thiếu Tướng chỉ để mượn việc này liên hệ với Quỷ Cốc, có thể điều động Quỷ Cốc mà thôi!"
"Ở trong mắt của Long Tổ, Tô Định Hải chính là con cháu, Lăng Tiêu ta bất quá là một tên chó thấp hèn!"
"Cũng chính vì vậy, Long Tổ mới sẽ phái ra nhiều người đến ngăn cản ta, lại bỏ mặc Tô Định Hải đi Giang Nam giết người thân bạn bè của ta!"
"Thế nhưng mà Long Tổ lại dựa vào cái gì để ngăn cản ta đây? Cũng bởi vì Long Tổ sinh sớm hơn ta mấy ngàn năm sao? Lăng Tiêu ta phải nghe theo sự điều khiển của Long Tổ, giống như một con chó để cho người sai ta đi hướng Đông, ta liền phải đi hướng Đông, nói ta đuổi vịt, ta không thể đuổi gà sao? Dựa vào cái gì?"
"Lăng Tiêu ta chưa ăn qua một chén cơm của Long Tổ, không cầm một đồng tiền của Long Tổ, hắn dựa vào cái gì để ra lệnh cho ta?"
"Năm đó, Lăng gia ta bị Yến Kinh Hoa gia tiêu diệt, cha mẹ của ta đã làm sai điều gì? Cũng bởi vì mẹ của ta không gả vào Hoa gia, bọn họ liền giết người sao? Bọn họ phạm pháp đấy? Khi đó Long Tổ lại ở nơi nào?"
"Nói cho cùng, Long Tổ bất quá là một đám thế hệ dung tục mắt chó coi thường người khác mà thôi!"
"Ta nói cho ngươi! Hôm nay ta tất giết Tô Định Hải, Long Tổ không bảo vệ được hắn, ngươi càng không bảo vệ được hắn! Ai dám cản ở trước mặt ta, ta diệt người đó!"
"Không cần phải bày ra cái tác phong cao cao tại tượng đáng tởm đó! Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh ra sao? Chọc tới ta, ta không ngại một lần nữa thành lập một cái Long Tổ!"
Lão hòa thượng cau mày, sau một lát hắn thật sâu thở dài một tiếng, quay lưng đi.
"Lão nạp hổ thẹn! Thân là nam nhi nên có tính tình như vậy, vốn không nên như thế. Thế gian này quá mức hỗn loạn, ta không có tư cách độ ngươi! Ngươi đi đi, ta không ngăn cản ngươi!"
Lăng Tiêu nhíu mày, hắn có thể cảm nhận được ở trên người đối phương không một chút sát ý nào.
Suy nghĩ sau một lát, Lăng Tiêu hướng về lão hòa thượng chắp tay.
"Cám ơn!"
Tuy nói nếu thật là đánh nhau thì Lăng Tiêu không sợ lão hòa thượng. Thế nhưng mà lão hòa thượng này lại không ngăn cản hắn, vậy thì đó chính là một loại tôn trọng lớn nhất đối với Lăng Tiêu rồi!
Sau khi Lăng Tiêu rời đi, ở bên người lão hòa thượng nhanh chóng xuất hiện một bóng người.
"Minh chủ, cứ như vậy bỏ mặc tiểu tử này rời đi sao?"
Lão hòa thượng lắc đầu.
"Hắn không có sai, ta vì sao lại phải ngăn hắn lại?"
"Vậy kế tiếp thì sao?"
"Truyền mệnh lệnh của ta, không cho phép những môn phái võ lâm dọc đường xuất thủ với Lăng Tiêu. Nói cho bọn họ biết rằng chuyện nội bộ của Long Tổ, thì giao choLong Tổ chính mình giải quyết đi!"
"Vâng!"
...
Không có môn phái võ lâm ở ven đường ngăn cản, tốc độ của Lăng Tiêu tăng tốc lên rất nhiều, rất nhanh liền đuổi kịp Tô Định Hải!
Lúc này cả hai người đã đi đến hướng Nam!
"Tô Định Hải, ngươi chạy trốn nơi nào?"
Lăng Tiêu đạp gió tiến lên, tốc độ cực nhanh để cho Tô Định Hải trong nháy mắt đánh run một cái.
"Má ơi!"
Nói xong, hắn ko dám có chút chủ quan, cho dù là đã mệt mỏi đến mức sắp trụ không nổi cũng không dám dừng lại nửa phần. Hắn nhanh chóng liều mạng nghiền ép Linh khí ở trong cơ thể, lập tức chạy trốn.
Nhìn thấy hắn sắp bước vào bên trong khu vực hướng Nam, Lăng Tiêu đuổi lên phía trước chém ra một đao, trực tiếp chặt đứt hai chân của Tô Định Hải!
Bạn cần đăng nhập để bình luận