Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 593: Đại chiến lần thứ 2.

Nội tâm công chúa Lâm Lang bất chợt rung lên một hồi, nàng và thị nữ cùng nhìn nhau rồi lập tức mặc áo khoác vào, bước nhanh ra khỏi lều trại.
"Nói mau! Vương Đô như thế nào rồi?"
"Hồi... hồi bẩm công chúa, Bắc Tề phái mật thám đến Vương Đô Đại Triệu ta, tạo ra trận pháp gây nổ ở trong đô thành, khiến cho toàn bộ một phần ba Vương Đô gần như đều bị san bằng!"
"Ngươi nói cái gì? Vậy còn phụ vương ta thì sao?"
"Triệu Vương tu luyện trong mật thất ở dưới lòng đất, lại có kết giới phòng hộ nên chúng thần không vào trong được. Bởi vì vụ nổ của mật thám Bắc Tề ở ngay phía trên mật thất, cho nên... cho nên... Triệu Vương hiện tại chỉ sợ là lành ít dữ nhiều!"
Công chúa Lâm Lang lảo đảo lùi về sau một bước, suýt chút nữa ngã xuống!
Thị nữ vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng!
"Công chúa, ngài không sao chứ? Ngài ngàn vạn lần đừng quá xúc động a!"
Công chúa Lâm Lang khẽ cắn môi.
"Bọn khốn Bắc Tề chết tiệt, dám hành động đê tiện vô sỉ như vậy! Lúc trước thì giết chết binh sĩ, phá hư trận pháp của chúng ta, bây giờ lại phái người đến Vương Cung Đại Triệu làm nổ Vương Đô của Đại Triệu ta! Bọn khốn khiếp này, còn có thể không biết xấu hổ đến mức nào nữa đây?"
"Công chúa, Bắc Tề từ trước đến nay vẫn luôn có dã tâm đối với nước ta! Bọn họ làm như vậy, khẳng định là đã có kế hoạch từ trước! Ngài ngàn vạn lần không thể gục ngã, nếu không, Đại Triệu chúng ta sẽ thực sự kết thúc mất!"
"Đúng! Ta không thể gục ngã lúc này được. Tứ hoàng huynh còn đang ở phía Nam ác chiến với Nam Tống, ta nhất định phải phòng thủ tốt phương Bắc! Nếu không, ta chẳng phải là đã phụ sự phó thác của phụ vương sao?"
"Mau, truyền lệnh xuống, báo cho tất cả võ hầu phủ lập tức vào trạng thái phòng bị, nhất định phải cố thủ canh phòng nghiêm ngặt, ngàn vạn lần cũng không thể để cho đại quân của Bắc Tề tiến vào đây."
"Tuân mệnh!"
Ánh mắt của công chúa Lâm Lang lạnh lùng đến cực điểm, nàng không thể làm gì được với sự vô sỉ của Bắc Tề, thế nhưng, chỉ cần có nàng ở đây nhất định sẽ không để cho Bắc Tề bước qua biên giới một bước.
Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền xuống, mọi người cũng không biết vì cái gì mà công chúa lại đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy.
Dù sao, mọi người vừa mới đánh thắng một trận chiến lớn, nàng hẳn là không nên như thế a?
Rất nhanh, ở trong quân đội truyền ra một tin tức, nói là Quốc vương Đại Triệu đang trong thời gian bế quan thì bị mật thám của Bắc Tề đánh lén.
Còn có người nói Quốc vương Đại Triệu bị tẩu hỏa nhập ma, hiện tại đã trở nên điên loạn rồi !
Không ai biết tin tức này là do ai truyền ra, nhưng đối với lòng quân mà nói, chuyện này không khác gì một quả đạn hạt nhân cực lớn!
Quốc vương Đại Triệu chính là tinh thần chiến đấu của cả đại quân.
Chỉ cần Quốc vương Đại Triệu cấp bậc Tiên Vương ở đây, bọn họ cũng sẽ không cần phải sợ siêu cấp cao thủ của phía Bắc Tề.
Thế nhưng, nếu Quốc vương xảy ra chuyện, bọn họ sẽ chẳng có ai đủ sức ngăn cản sự tấn công của cao thủ đỉnh cấp Bắc Tề!
Có thể nói lúc này tinh thần chiến đấu của cả quân doanh Đại Triệu gần như đã hoàn toàn sụp đổ rồi !
Đại quân mà có tinh thần chiến đấu thì cũng chỉ là một đám bia ngắm bắn mà thôi.
Lúc công chúa Lâm Lang biết chuyện này, nàng vô cùng tức giận.
"Là ai? Là ai cả gan đem chuyện này phát tán ra ngoài, bắt hắn đem lăng trì xử tử cho ta!"
"Công chúa, người của chúng ta căn bản không có truyền tin ra ngoài, cũng không biết tại sao chuyện này lại bị truyền ra ngoài như vậy!"
"Là Bắc Tề! Nhất định là người của Bắc Tề! Đám người khốn kiếp này! Bọn họ quả thực chính là tiện nhân ở trong tiện nhân! Chiêu nham hiểm như vậy mà cũng có thể làm ra được! Súc sinh! Bọn chúng đúng là một đám súc sinh!"
Giờ phút này, một người từ nhỏ đọc đủ loại kinh thư, được nhận sự giáo dục của vương tộc như công chúa Lâm Lang cũng nhịn không được mà lớn tiếng chửi những lời thô tục để nguyền rủa đại quân Bắc Tề.
Tuy rằng, trên chiến trường không có phân chia người tốt kẻ xấu, nhưng hành vi này của Bắc Tề thực sự là làm cho người ta đặc biệt tức giận.
Mà ngay vào buổi sáng hôm đó, thời điểm mặt trời lên cao nhất, đại quân Bắc Tề, rốt cục cũng hành động !
Hơn 3000 vạn đại quân rầm rầm hành quân ở trên chiến tuyến.
Đại quân áp sát về phía biên giới, sự uy phong cũng không yếu đi chút nào so với mấy ngày trước!
Loại cường đại khiến người khác áp lực đến hít thở không thông này lại một lần nữa thổi quét đến, khiến cho phía trên phòng tuyến của Đại Triệu tràn ngập một loại không khí tang thương.
"Xong rồi! Chúng ta nhất định là xong đời rồi!"
"Quốc vương Đại Triệu đã không còn, chỉ dựa vào đám rác rưởi chúng ta thì còn có ích lợi gì chứ?"
"Nếu Tiên Vương của đối phương mà ra tay thì toàn bộ chúng ta chắc chắn sẽ chết hết, không một ai sống sót!"
"Nói thừa! Ai có thể ngăn được cao thủ cấp bậc Tiên Vương a?"
Toàn bộ mọi người đều có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Nhưng mà, phủ Mục Võ Hầu ở bên này thì khác biệt rất nhiều!
Tín ngưỡng của đám Minh Thừa là Lăng Tiêu chứ không phải là Quốc vương Đại Triệu, đừng nói Quốc vương Đại Triệu là một chuẩn Tiên Vương không quan trọng, cho dù thật sự là Tiên Vương, 3 người bọn họ cũng tuyệt đối không tôn sùng người khác!
Đây là sự trung thành đối Lăng Tiêu, là trong lòng luôn hướng về phía Lăng Tiêu.
Chỉ có người đàn ông đó mới xứng đáng là tín ngưỡng duy nhất của bọn họ! Chỉ cần hắn bình an thì bọn họ vẫn còn đủ lòng tin để đối mặt với thiên quân vạn mã, đối mặt với núi thây biển máu.
Tuy rằng trong các đệ tử phủ Mục Võ Hầu cũng có rất nhiều người là đến từ một ít tông môn khác, nhưng dưới sự đồng hóa của đại bộ phận đệ tử, một bộ phận đệ tử kia cũng có chung cảm giác với đám người Minh Thừa.
Cho nên, những người này cơ hồ không có thương tâm gì cả!
Cho dù là có thì cũng chỉ là buồn vì chính mình không thể gặp mặt Triệu vương một lần mà thôi.
Giờ phút này khi phải đối mặt với hơn 3000 vạn đại quân của phương Bắc, 10 vạn đại quân của phủ Mục Võ Hầu cũng không hề biến sắc một chút nào.
Đại quân Bắc Tề đứng ở trung tâm trận tuyến, đối diện với phủ công chúa Đại Triệu, binh lính chậm rãi tránh ra một đường lớn.
Từ bên trong đường lớn kia, một nhóm người chậm rãi đi tới.
Người dẫn đầu là một cái nam tử mày sắc như kiếm, đôi mắt sáng như sao, trong ánh mắt thể hiện sự uy nghiêm không thể nói rõ.
Hắn vừa xuất hiện, đại quân Bắc Tề lập tức trở nên cung kính!
Mà ở phía đối diện, trên phòng tuyến của Đại Triệu, công chúa Lâm Lang nhìn thấy đối phương, cũng tức giận cắn chặt hàm răng, ánh mắt nàng giống như đao kiếm, hận không thể chém ngàn vạn đao lên thân tên nam nhân ở trước mắt kia.
Về phần đối phương, hắn lại thản nhiên cười nhạt.
"Lâm Lang muội muội, đã lâu không gặp! Nàng có khỏe không?"
Công chúa Lâm Lang quát lên một tiếng chói tai, nói:
"Ngươi câm mồm! Tề Thắng Vũ! Tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ nhà ngươi, ngươi quả thực là đê tiện tới cực điểm rồi, ngươi còn muốn giữ chút mặt mũi nào nữa không vậy?"
Tề Thắng Vũ nhếch miệng cười nhạt.
"Lâm Lang muội muội, cái gì mà tên đê tiện vô sỉ chứ? Hai bên giao chiến, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, cái này cũng thực bình thường a!"
"Còn nữa, ta đối Lâm Lang muội muội, chính là hâm mộ đã lâu, ta vẫn luôn rất muốn để Lâm Lang muội muội làm vương hậu tương lai của ta mà! Hay là nàng đồng ý gả cho ta đi, ta liền lập tức lui binh, thậm chí, còn có thể trợ giúp Lâm Lang muội muội đi tấn công Nam Tống, nàng thấy thế nào?"
"Tề Thắng Vũ, ngươi nghĩ cũng hay quá rồi đấy! Ngươi nằm mơ còn chưa tỉnh ngủ đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận