Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 138: Phá hai chiêu, ngươi cũng chỉ có như vậy mà thôi!

Trên mặt hồ, Lăng Tiêu cùng Tô Yên Nam, mỗi người đứng ngạo nghễ một phương.
Khí thế của Tô Yên Nam vô cùng mạnh mẽ, giống như muốn nghiền ép hết thảy.
Ngược lại khí thế của Lăng Tiêu hoàn toàn tĩnh lặng phảng phất giống như cùng với hồ nước này hòa làm một!
Hai tay của Nam Tô Yên đặt sau lưng, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu cách đó không xa.
"Hơn mười năm nay ngươi vẫn là người đầu tiên có can đảm dám bất kính đối với Tô gia ta như thế! Ngươi... Có biết tội?"
Tô Yên Nam đạm mạc nói một câu, ngữ khí của hắn tạo thành áp lực khiến cho người khác không thể phản kháng, nếu là người bình thường sợ là đã sớm sợ đến kinh hồn bạt vía!
Nhưng Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh như cũ.
"Nói nhảm cũng không cần nói nhiều, động thủ đi!"
Ánh mắt của Tô Yên Nam híp lại.
"Được lắm nhóc con! Trong cuộc đời của Tô Yên Nam ta, ngươi là người ngạo mạn nhất! Cũng không biết thực lực của ngươi như thế nào!"
Hai tay của Lăng Tiêu để thẳng xuống, mí mắt nhắm lại giống như là một lão tăng nhập định.
"Thử một chút liền biết thôi!"
Tô Yên Nam hừ lạnh một tiếng.
"Không cần phải đến ngươi nhắc nhở, ta cũng sẽ động thủ! Nhưng Tô Yên Nam ta thành danh ở Giang Nam mấy chục năm. Hôm nay ngay trước mặt nhiều Giang Nam hào kiệt như vậy, nếu ta ra tay trực tiếp đối với ngươi sợ là sẽ có tổn hại danh tiếng của Tô Yên Nam ta! Ngươi xuất thủ trước đi! Ta nhường ngươi một chiêu!"
Phía bên trên mặt hồ, mọi người nghe nói lời ấy tinh thần không nhịn được run lên một lúc.
Một người trong đó, càng không nhịn được hoảng sợ nói:
"Ông trời của ta, Tô Võ Thánh lại muốn nhường cho đối phương một chiêu! Hắn đây là muốn làm gì? Hắn điên rồi sao? Đây chẳng phải là sẽ để cho đối phương chiếm hết tiên cơ?"
Lời này vừa mới ra, lập tức thì lập tức có người khinh bỉ nói:
"Tiểu tử kia não của ngươi bị nước vào thì ngươi đừng nghĩ não ai cũng bị nước vào. Tô Võ Thánh đừng nói là nhường hắn một chiêu, cho dù là nhường hắn mười chiêu, trăm chiêu, thì tính sao? Tô Võ Thánh thực lực như thế, dù là đứng đấy bất động để hắn đánh, hắn lại đánh được sao?"
"Vậy cũng đúng!"
Giang Bắc Võ Thánh Trầm Thiên Quân bị mấy người Trương Hạc cư sĩ vây quanh, cũng nhịn không được lắc đầu khẽ cười nói:
"Đã qua nhiều năm như vậy rồi nhưng Tô huynh vẫn có tính tình như trẻ con vậy. Trực tiếp giết hắn chẳng phải xong hết mọi chuyện rồi? Cần gì phải nhường cho hắn?"
Mấy người Trương Hạc phụ họa nói:
"Trầm Võ Thánh nói đúng lắm. Chắc hẳn là Tô Võ Thánh đối với ngay gia hỏa trước mặt không muốn quá mức bá đạo. Cùng tính toán với một đứa bé thì sẽ mất đi thân phận của hắn!"
Trầm Thiên Quân gật gật đầu.
"Hẳn là thế!"
...
Trên mặt hồ, Lăng Tiêu lặng yên chưa trả lời, Tô Yên Nam khẽ nhíu mày có chút không nhịn được nói:
"Ngươi đến cuối cùng xuất thủ hay không xuất thủ đây? Đừng tưởng rằng ngươi không xuất thủ ta thì sẽ bỏ qua ngươi! Nếu ngươi không ra chiêu thì ngươi sẽ không còn cơ hội để ra chiêu nữa!"
"A!"
Lăng Tiêu nhàn nhạt 'A' một tiếng, sau đó đầu hắn hơi lệch một chút, mày kiếm nhướng lên tựa hồ đang nghĩ nên làm sao ra chiêu cho phù hợp.
Sau một lát, đầu hắn khẽ ngẩn lên, dường như đã nghĩ ra đáp án!
Sau đó, Lăng Tiêu quạt một bạt tai vào trong không khí,.
Một bạt tai nhàn nhạt, cũng không có sát cơ một chút nào, một đạo cương khí phong tính mạnh mẽ trực tiếp hướng về phía Tô Yên Nam chậm rãi đánh tới.
Tô Yên Nam không khỏi có một cái nhìn khinh miệt.
Chiêu thức yếu đuối bực này thật sự là không đáng để nhìn một chút nào!
Loại thực lực như thế này mà cũng không cảm thấy ngại khi đi khiêu khích Tô gia sao? Thật là đáng cười!
Thời khắc này Lăng Tiêu trong mắt hắn chẳng khác nào là một người muốn dùng hắn cùng Tô gia để nổi danh mà thôi! Cho nên Tô Yên Nam thậm chí ngay cả phòng ngự đều không có hứng thú!
Nhưng một cỗ chưởng phong kia, đi thời điểm đến bên cạnh hắn lại đột nhiên thay đổi quỹ đạo trực tiếp rơi trên mặt của hắn.
"Ba!"
Một âm thanh thanh thúy vang lên. Cả hồ đột nhiên biến thành một mảnh tĩnh lặng!
Lăng Tiêu ra một chiêu thức không có chút nào lực sát thương nào mà lại đánh Tô Võ Thánh một bạt tai?
Hắn cứ như thế mà lãng phí một cái tiên cơ tốt như vậy hơn nữa còn đối Tô Võ Thánh vô lễ như thế?
Lão Thiên! Hắn điên rồi, hắn nhất định là điên rồi!
Tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, một mặt thật không thể tin được mà nhìn lại Lăng Tiêu mà sắc mặt của Tô Yên Nam càng là triệt để trở nên lạnh lẽo.
Hắn nghĩ tới bất luận cái chiêu thức gì. Thì nhiều nhất hắn cảm thấy Lăng Tiêu có thể sẽ ngưng tụ lực lượng toàn thân để chiếm một ít tiện nghi của hắn!
Nhưng hắn không nghĩ tới, Lăng Tiêu căn bản cũng không muốn chiếm cái tiện nghi này, ngược lại hắn đánh trả một bạt tai, dùng cái bạt tai này đánh về chính mình.
Hắn Lăng Tiêu, không cần khinh người quá đáng!
Giờ khắc này, Tô Võ Thánh rốt cục không cách nào nhịn xuống!
Hắn bùng nổ!
Một cỗ áp lực làm mặt nước tĩnh lặng trên hồ lại nổi song. Cái áp lực mênh mông kia làm cho mọi người chung quanh nhịn không được run rẩy một chút!
Bên bờ Trầm Thiên Quân nhịn không được nheo mắt lại nói:
"Xem ra, thực lực của Tô huynh lại tăng không ít!"
Thở dài một tiếng, Tô Yên Nam kia cũng rốt cục xuất thủ!
Vừa ra tay, chính là mưa gió phun trào!
Giang Nam Võ Thánh thực lực 10 năm sau một lần nữa khiến cho mọi người rung động!
Hắn giơ khẽ tay lên, toàn bộ mặt hồ nhất thời nhấc lên một đạo gợn sóng phóng lên tận trời, hóa thành một đầu Cự Long bằng nước dài 100m, gầm thét giống như điên lao thẳng tới Lăng Tiêu mà đi.
Người bên bờ hồ không khỏi là kinh hô liên tục.
"Thật mạnh!"
"Quá mạnh! Cái này so với truyền thuyết được kể lại còn phải mạnh hơn nhiều!"
"Quả nhiên không hổ là Tô Võ Thánh, một chiêu này vừa ra thì tiểu tử kia hẳn phải chết không nghi ngờ!"
Nhưng khi thời điểm con Thủy Long kia đi đến trước mặt Lăng Tiêu thì Lăng Tiêu lại không chút sợ hãi không chút hoang mang.
Trong nháy mắt, hắn một bắn ra một đạo cương khí khiến Thủy Long đang sống sờ sờ bị xuyên thủng tạo ra một cái lỗ thủng cực lớn, trong khoảnh khắc Thủy Long to lớn mất hết tất cả lực đạo rơi xuống mặt hồ dẫn tới một trận hơi nước bay lên còn có gợn sóng nổi lên bốn phía.
Trong chớp nhoáng này, mọi người không khỏi cùng nhau hít sâu một hơi.
Bọn người Trầm Thiên Quân, cũng là ánh mắt híp lại.
"Tiểu tử này, có chút thú vị!"
Tô Yên Nhiên trong lòng không khỏi run lên, một đôi mắt đẹp chuyển động không ngừng.
Lăng Tiêu gia hỏa này không khỏi cũng có chút quá lợi hại đi? Lại có thể ngăn cản được một chiêu của Tô Võ Thánh? Xem ra hắn vẫn còn có chút thực lực!
Mà Tô Yên Nam, thì lại nhíu mày, chợt hừ nhẹ một tiếng.
"Ta ngược lại đã xem thường ngươi! Đã như vậy ta liền cho ngươi nhìn một chút thực lực chân chính của ta."
Dứt lời, chân hắn giẫm xuống một cái.
"Trận lên!"
“Uống” một tiếng trong nháy mắt khiến bốn phía bên trên mặt hồ xuất hiện tám đầu Thủy Long, còn đem Lăng Tiêu bao vây lại.
"Rống — —!"
Tám đầu Thủy Long 100m, thế như muốn đem Lăng Tiêu triệt để xé nát!
Nhưng Lăng Tiêu vẫn như cũ không chút hoang mang chỉ là mí mắt hắn khẽ nhúc nhích, trong mắt hắn bắn ra mấy đạo lệ mang trong nháy mắt lại đem tám đầu Thủy Long lần nữa xé nát!
Mọi người lại một lần cùng nhau hít sâu một hơi.
Tiểu tử này không chỉ một một chút công lực a! Khó trách hắn dám đến khiêu khích Tô Võ Thánh!
Bọn người Trương Hạc cư sĩ nhịn không được mà nghi ngờ nói:
"Tiểu tử này hắn đến tột cùng có lai lịch gì, lại có thể liên tiếp phá hai chiêu của Tô Võ Thánh?"
Trầm Thiên Quân sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng hơn một chút.
"Xem ra, Tô huynh muốn xuất chút khí lực!"
Mà Lăng Tiêu thì lại hướng về phía Tô Yên Nam một mặt đạm mạc nói:
"Ngươi chỉ có ngần ấy thực lực sao? Xuất ra bản lĩnh thật sự của ngươi đi! Đừng lãng phí thời gian của ta nữa, ta cũng không có rảnh chơi với ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận