Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 931: Giang Gia Phách Lối

Băng Như Ngọc nhịn không được toát ra một tia u oán.
"Ngươi vẫn cứ không muốn ở chung một chỗ với ta ư? !"
Nàng kỳ thật cũng nghĩ không ra, nàng đường đường là Đại tiểu thư gia tộc Hàn Băng, muốn dung mạo có dung mạo, muốn dáng người có dáng người, muốn thực lực có thực lực, có điểm nào kém hơn người khác? Nam nhân muốn theo đuổi nàng ngoài kia nhiều vô số kể. Nhưng hết lần này tới lần khác, tên Lăng Tiêu này hoàn toàn không đoái hoài đến nàng, thật là khiến người ta bực bội.
Lăng Tiêu vuốt vuốt huyệt thái dương.
"Ngươi không hiểu, loại chuyện tình cảm này cũng không phải xem một người ưu tú bao nhiêu thì nhất định phải ưa thích hắn. Nhiều khi, ái tình là phải dựa vào chữ “duyên” !"
"Được rồi. Ta nghe không hiểu những đạo lý to lớn kia của ngươi, nếu ngươi đã không nguyện ý, ta cũng không cưỡng ép ngươi, dù sao, dưa hái xanh thì không ngọt. Đi thôi! Nhìn đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
"Hả? !"
Lăng Tiêu đi theo sau! Hắn hiện tại đã bị người của gia tộc Hàn Băng biết tới, cho nên không cần phải tiếp tục ẩn nấp nữa.
Mọi người đi tới đại điện của gia tộc Hàn Băng, sau khi thấy được mấy bộ thi thể kia, bỗng vội vàng nhíu mày.
"Vết thương thật kì quái. Nhìn loại vết thương này thì không phân biệt được đến cùng là ai ở sau lưng giết người."
"Xem xét một chút trí nhớ của bọn hắn, xem bọn hắn có lưu lại cái gì hay không, tìm ít manh mối."
"Vô ích thôi. Toàn bộ hồn phách của bọn hắn đều đã bị đánh nát, căn bản tra không ra bất kỳ kí ức nào."
Đám người gia tộc Hàn Băng bỗng vô kế khả thi, Lăng Tiêu hơi nhìn lướt qua, chậm rãi đi về phía trước.
"Có lẽ ta có biện pháp giúp các ngươi tìm được kí ức của bọn hắn."
Mấy vị trưởng lão khác hơi nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi.
"Đừng có hồ nháo. Ngươi có thể có biện pháp nào? Ngươi bị đánh nát hồn phách căn bản không có khả năng tra được bất kỳ trí nhớ gì."
"Vậy thì chưa hẳn. Các ngươi tra không được, không có nghĩa là ta cũng tra không được."
Mấy vị trưởng lão hình như không ưa Lăng Tiêu, nên có chút không vui, sắc mặt nhiều thêm mấy phần khó coi.
"Chỉ là một tên tiểu bối, ai cho ngươi tư cách ở chỗ này yêu ngôn hoặc chúng, phát ngôn bừa bãi?"
"Đúng đấy, đừng tưởng rằng ngươi có mấy phần tư chất, liền có thể ở chỗ này giả vờ giả vịt. Ngươi còn kém xa lắm."
Lăng Tiêu cũng chẳng thèm tranh luận với bọn họ, chỉ là chuyển ánh mắt về phía hàn băng gia chủ, ý tứ của hắn rất rõ ràng, hắn chỉ nghe ý của gia chủ hàn băng. Nếu như hắn để mình làm, thì mình sẽ làm. Nếu như hắn không để cho mình làm, bản thân cũng sẽ không liếm mặt đi khoe khoang!
Gia chủ Hàn Băng khoát khoát tay.
"Không cần phản ứng như thế, Lăng Tiêu cũng là người của gia tộc Hàn Băng chúng ta, kể từ nay, mọi người không nên bài xích hắn nữa!"
Nói xong, hắn chuyển ánh mắt đến trên người Lăng Tiêu.
"Không sao. Ngươi thử một chút xem sao."
"Được!"
Lăng Tiêu ngồi xổm xuống, hai tay nhanh chóng kết một cái ấn ký, rơi xuống thi thể mấy người kia, cũng không lâu lắm, thi thể mấy người kia bắt đầu bốc lên một chút khí trắng.
Những khí trắng này cũng không nhiều, sau khi tụ tập cùng một chỗ, liền tạo thành một cái gương soi nhỏ.
Từ trong gương nhỏ, vậy mà có thể nhìn thấy một số tràng cảnh lúc bọn họ còn sống.
"Là người của Giang gia!"
"Không nghĩ tới lại là người Giang gia giở trò xấu sau lưng."
"Đám khốn kiếp này, mấy năm gần đây ra không ít nhân tài, đưa đến Hàn Tinh cung, nhận được đại lực từ Hàn Tinh cung giúp đỡ, thực lực đã có chút mơ hồ vượt qua chúng ta. Cho nên bọn chúng mới có thể phách lối trước mặt chúng ta như vậy, hiện tại cũng bắt đầu công nhiên giết người của gia tộc Hàn Băng chúng ta, nếu cứ để bọn chúng lộng hành nữa, chỉ sợ về sau, bọn chúng sẽ diệt cả gia tộc Hàn Băng chúng ta."
Gia chủ Hàn Băng nắm chặt nắm đấm.
"Muốn diệt cả gia tộc Hàn Băng ta, bọn họ chỉ e còn chưa có thực lực kia. Bởi vì gia tộc Hàn Băng chúng ta cũng có tiền bối cao nhân tại Hàn Tinh cung, nhưng cái này không có nghĩa là bọn họ sẽ không xuống tay vói người của chúng ta thủ hạ. Nếu như vãn bối của gia tộc Hàn Băng chúng ta đều bị người giết. Hoặc là, một vài của tài nguyên gia tộc Hàn Băng chúng ta, đều bị Giang gia bọn chúng đoạt đi, vậy sau này, gia tộc Hàn Băng chúng ta chẳng phải sẽ ngày càng sa sút!"
"Không thể dễ dàng bỏ qua bọn hắn được nữa, đi, bây giờ đi tìm bọn chúng tính sổ sách. Uy nghiêm của ga tộc Hàn Băng chúng ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào xâm phạm."
Tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực, nhưng, bọn họ còn chưa kịp xuất chiến, Giang gia, ngược lại đã phái người đến đây!
"Gia chủ, trưởng lão Giang gia phái người đến đây!"
"Hừ! Lá gan không nhỏ! Chúng ta còn chưa tìm bọn hắn gây chuyện, bọn họ lại vác mặt đến tìm chúng ta gây phiền phức. Quả thực là muốn chết. Để bọn hắn vào, ta phải hỏi cho ra, là ai cho bọn hắn lá gan to như vậy? Để bọn hắn dám ra tay với người của gia tộc Hàn Băng chúng ta."
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền tới một tiếng cười vô cùng phách lối.
"Ha ha ha... Băng huynh nhiều ngày không thấy, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!"
Nghe được giọng nói này, sắc mặt gia chủ hàn băng gia chủ trong nháy mắt thì khó coi tới cực điểm.
"Giang Lâm! Lão bất tử nhà ngươi, thế mà còn dám tới gia tộc Hàn Băng chúng ta? Ngươi chán sống thật rồi."
Dứt lời, có mấy bóng người dần dần đi tới cửa chính, trong đó bóng người cầm đầu mặc một thân bạch bào, linh khí hùng hậu lưu động toàn thân, tu vi tinh thâm, khiến người ta không dám khinh thường!
Ở phía sau hắn là mấy nam tử trẻ tuổi Giang gia, trong mắt mỗi người đều lấp loé tinh quang, linh khí vận chuyển không thôi.
Rất hiển nhiên, người tới đều là thế hệ thiên tài của Giang gia!
"Băng huynh, làm sao lại tức giận như vậy chứ? Giang gia chúng ta lại trêu chọc ngươi hả? Ta nói Băng huynh này! ! Ngươi không cảm thấy? Cái này quá mức tổn hại hình tượng của ngươi sao?"
"Giang Lâm, lão cẩu ngươi bớt ở đây giả vờ cho ta! Người Giang gia các ngươi giết các đệ tử gia tộc Hàn Băng ta, chuyện này, ngươi làm sao giải thích với ta?"
"Ồ? Là việc này a? Về chuyện này, ta cũng là mới vừa biết được. Sau đó, ta trước tiên đi tới gia tộc Hàn Băng, muốn thỉnh tội với ngươi. Với lại, kỳ thật chuyện này cũng không thể trách một mình đệ tử Giang gia chúng ta, băng huynh có chỗ không biết, là đệ tử gia tộc Hàn Băng các ngươi, có lòng xấu trước, muốn đoạt bảo vật của đệ tử Giang gia chúng ta. Cho nên mới bị đệ tử Giang gia chúng ta trảm sát. Cái này chỉ có thể nói là đệ tử gia tộc Hàn Băng tu vi không tinh! Đương nhiên, đệ tử Giang gia chúng ta cũng không nên ra tay quá nặng. Nếu sớm biết đệ tử gia tộc Hàn Băng tu vi không tinh, bọn họ chỉ cần nhường nhau một chút, thì giờ có khỏe không? Giết bọn hắn, phá hủy hữu nghị giữa hai nhà chúng ta. Ta đây không phải lập tức mang theo bọn họ thỉnh tội với ngươi sao?"
"Đánh rắm! Giang Lâm lão cẩu, ngươi ở chỗ này muốn lừa ai đây? Ngươi đừng cho là ta không biết, rõ ràng chính là người Giang gia các ngươi trong bóng tối giở trò xấu. Bằng không, giết đệ tử gia tộc bọn ta. Cần gì phải đánh nát cả linh hồn bọn hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận