Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 270: Hoa gia, rất trâu sao?

Lời Lăng Tiêu vừa nói ra, quản lý đại sảnh kia, liền không nhịn được cười lạnh một tiếng.
"Ta không xứng sao? Ta hôm nay cũng muốn để ngươi xem một chút, ta đến cùng có xứng hay không? Đánh! Đánh gãy chân hắn cho ta!"
Các nhân viên an ninh cùng nhau tiến lên, Từ lão bị dọa cho sợ, liền vội vàng đem Lăng Tiêu che chở ở sau lưng.
"Hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện, kiêu căng tự mãn, các ngươi đừng nóng giận, chúng ta sẽ đi ngay, đi ngay bây giờ."
"Hừ! Muốn đi sao? Mắng ta xong mà các ngươi còn muốn chạy? Không có cửa đâu! Hôm nay, nếu như ta không đánh gãy chân chó của hắn, đập nát miệng chó của hắn, hắn cũng không biết được sự lợi hại của ta!"
"Không! Các ngươi không thể đánh hắn! Hắn vẫn còn con nít, các ngươi muốn đánh, cứ đánh ta đi, đừng đánh hắn, hắn còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu."
Lăng Tiêu một tay kéo lấy ông ngoại ra phía sau.
"Ông ngoại không cần khách khí với bọn hắn, con không có việc gì đâu!"
Ông ngoại gấp gáp dậm chân.
"Đứa nhỏ ngốc này, con không hiểu đâu! Người sau lưng khách sạn Tử Kinh Thành, không thể so với bọn người Nhiệm Bưu, con coi như có thể bóp chết Nhiệm Bưu, cũng không thể tùy tiện đắc tội người sau lưng khách sạn này được đâu! !"
Quản lý đại sảnh cười đắc ý.
"Không tệ! Lão già kia vậy mà lại rất biết điều! Tuy nhiên thật đáng tiếc, tất cả đều đã chậm, hiện tại... Hắn không thể cứu được!"
Mắt thấy đám bảo an kia đã đi tới trước mặt Lăng Tiêu, muốn ra tay đối với Lăng Tiêu, bỗng nhiên từ trên lầu, một đại mỹ nữ chân dài đẹp lạnh lùng ngạo nghễ, mặc một chiếc váy dài màu đen tuyền bước đi xuống.
"Dừng tay lại cho ta! Ta nhìn xem các ngươi ai dám động đến hắn. "
Mọi người sững sờ, hướng về phía bậc thang nhìn sang, bỗng nhiên thân thể run một cái.
Quản lý đại sảnh càng là khom lưng, nhanh chóng chạy chậm tiến tới, cung kính hô:
"Võ tiểu thư, ngài tại sao lại ở chỗ này? "
Ánh mắt Lăng Tiêu khẽ nhúc nhích, lại là Võ Uyển Dao! Không nghĩ tới nàng lại ở chỗ này.
Tuy nhiên nghĩ lại kỹ lưỡng, chiến sự Hàn Quốc đã kết thúc, biên giới cũng không cần quá nhiều người, nàng trở về Yến Kinh cũng là điều rất bình thường.
Nghĩ ra được, hẳn là Võ Mục Trần cũng đã trở về.
Ánh mắt Võ Uyển Dao cực kỳ khinh thường từ trên thân quản lý đại sảnh nhìn lướt qua, hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Lăng tiên sinh, là khách quý của Võ gia ta! Người thân của hắn, cũng chính là khách quý của Võ gia ta, ai cho ngươi lá gan dám động đến bọn hắn? "
Thân thể quản lý đại sảnh run lên, nhìn Lăng Tiêu cùng người Từ gia một chút, mồm mép giật giật, trên trán đổ một trận mồ hôi lạnh.
"Thật... Thật xin lỗi, ta không biết. Nhưng mà... Nhưng mà Hoa gia!"
"Mất dạy!"
Võ Uyển Dao trực tiếp một bàn tay đem hắn tát ngã xuống đất, hắn lại vội vàng đứng lên, quỳ gối trước mặt Võ Uyển Dao.
"Võ tiểu thư tha mạng, Võ tiểu thư tha mạng!"
"Đi! Nói nhảm không cần nói nhiều. Từ hôm nay trở đi, ta không hy vọng, tại cái này Yến Kinh, có bất kỳ người, lại đi nhằm vào Từ gia, ngươi hiểu chưa "
Quản lý đại sảnh xoa xoa mồ hôi trán, liên tục gật đầu nói:
"Ta... Ta hiểu rồi... Ta hiểu rõ rồi!"
"Hiểu rõ liền tốt, cút đi!"
"Vâng…Vâng!"
Quản lý đại sảnh vội vàng hướng về phía các nhân viên an ninh quát lên:
"Nhanh tản ra đi! Các ngươi mắt bị mù hay là lỗ tai bị điếc? Không có nghe rõ Võ tiểu thư nói sao? Tất cả đều cút trở về cho ta!"
Các nhân viên an ninh hai mặt nhìn nhau, vội vàng bỏ chạy.
Võ Uyển Dao đi xuống bậc thang, đi đến trước mặt Lăng Tiêu, nói:
"Những người này không hiểu chuyện, ngươi đừng chấp nhặt với bọn họ."
Lăng Tiêu gật đầu, Võ Uyển Dao liền quay đầu hướng về phía bọn người Từ lão gia chào hỏi.
"Con gái của Võ gia, Võ Uyển Dao, rất vui khi gặp qua Từ lão gia!"
Từ lão gia khẩn trương ngay cả tay cũng không biết để ở nơi đâu.
Đây chính là con gái của Võ gia nha! Võ gia! Một trong tám gia tộc lớn của Hoa Hạ, cha của nàng, chính là Võ Mục Trần, một trong tám Đại Thống Soái!
Hắn vội vàng đỡ một chút, nói:
"Võ tiểu thư, ngài quá khách khí rồi! Lão già này làm sao có tư cách tiếp nhận lễ lớn như thế."
Võ Uyển Dao cười ôn nhu một tiếng.
"Có Lăng Tiêu tại đây, ngài liền có tư cách nhận lấy!"
"Hả!"
Từ lão gia tử có chút lơ mơ, nhìn Lăng Tiêu một chút, trong con ngươi sâu sắc, trong lúc đó nhấp nhoáng một vệt ánh sáng.
Thì ra là thế! Chính cháu ngoại này của mình, đã leo lên Võ gia!
Chuyện này quá tốt rồi! Võ gia cùng Hoa gia giống nhau, đều là một trong tám gia tộc lớn của Hoa Hạ.
Có Võ gia ở đây, Lăng Tiêu tuyệt đối sẽ không lại lo lắng Hoa gia hãm hại!
Quá tốt rồi!
Lão gia tử từ tận đáy lòng vì Lăng Tiêu cảm thấy một trận phấn chấn.
Lăng Tiêu tất nhiên không biết tâm tư của ông ngoại, chỉ là bình tĩnh mở miệng nói:
"Ông ngoại, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi lên phía trên ăn cơm đi."
"Tốt! Tốt! Võ tiểu thư, ngài muốn cũng cùng một chỗ ăn cơm hay không...."
Võ Uyển Dao lắc đầu.
"Thật thất lễ, cha ta lập tức liền đến đây, cho nên hôm nay không thể cùng các người cùng nhau ăn cơm, xin lỗi."
"Hóa ra Võ Đại Nguyên soái cũng qua đây! Cái kia không có việc gì, cứ đi làm việc của ngài! Dù sao tiếp đón Võ Nguyên Soái cũng quan trọng hơn."
"Ông ngoại, chúng ta đi thôi."
" Tốt! Chúng ta đi."
Một nhà Từ lão gia, vui mừng hớn hở đi theo Lăng Tiêu hướng về thang máy đi tới, nhưng đâu ai biết, bọn họ mới vừa tới cửa thang máy, từ phía sau phòng quản lý khách sạn, ngay lập tức đi tới mấy người, người dẫn đầu mặc một bộ vét màu xanh da trời, bộ dáng khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt ngạo nghễ vô cùng.
Phía sau hắn, chính là quản lý đại sảnh kia vừa mới bị Võ Uyển Dao tát một bạt tai.
"Đứng lại! Người nào cho phép người Từ gia các ngươi tiến vào khách sạn của chúng ta. "
Lăng Tiêu mất kiên nhẫn, con kiến hôi cứ từng cái từng cái chạy đến, thật sự coi Lăng Tiêu hắn là dễ bắt nạt phải không.
Vừa lúc hắn nổi giận lên, Võ Uyển Dao lại lần nữa nhanh chóng đi tới.
"Người là ta để cho tiến vào! Làm sao? Ngươi có ý kiến gì? "
Người trung niên cười lạnh, nói:
"Võ tiểu thư, Hoa gia đã đặt ra quy củ, không cho phép Từ gia ra vào bất kỳ khách sạn cao cấp nào ở Yến Kinh! Chẳng lẽ ngài không biết sao? "
Võ Uyển Dao mặt lạnh như băng.
"Làm sao nào? Quy củ của Hoa gia là quy củ, quy củ của Võ gia không phải là quy củ sao?"
" Cũng không phải! Tuy nhiên, Võ tiểu thư, quy củ của Hoa gia là lão gia của Hoa gia, Hoa Đại Nguyên Soái tự mình ban phát. Mà ngài, chỉ là một người con của Võ gia mà thôi! Cho nên, xin tha lỗi cho chúng ta không thể tuân theo!"
"Ngươi _ _ _!"
Võ Uyển Dao vừa mới chuẩn bị nổi giận, lúc này ở ngoài cửa, lại lần nữa chen vào một giọng nói.
" Từ giờ trở đi, ta tuyên bố Từ gia, chính là khách quý của Võ gia ta! Bất kể thứ gì cùng Từ gia là địch, chính là cùng Võ gia chúng ta là địch! Không biết, lão phu đặt ra quy củ, có dễ dùng hơn so với Hoa gia không?"
"Võ Đại Nguyên Soái, Võ Đại Nguyên Soái đến rồi!"
Trong đại sảnh phát ra một tiếng hô kinh hãi, tâm tình của tất cả mọi người, đều bị trong nháy mắt thay đổi.
Mặt người đàn ông quản lý kia, trong nháy mắt thay đổi không ngừng.
Ai cũng có thể nhìn ra được, hắn là chó săn của Hoa gia! Bằng không cũng sẽ không sau khi quản lý đại sảnh gặp một mặt đầy tro như kia, còn chạy tới ra mặt cho Hoa gia.
Nhưng hắn không nghĩ tới, lần này hắn định vuốt mông ngựa thế mà lại đập mông một con ngựa khác. (vuốt mông ngựa: ý là nịnh hót)
Lần này gặp phải Võ Nguyên Soái, chỉ sợ sẽ có một trò vui để nhìn rồi.
Võ Mục Trần cười ha hả đi đến trước mặt Lăng Tiêu, trước hướng về phía Từ lão gia khẽ gật đầu ra hiệu.
"Anh Từ, con gái của anh thế mà lại sinh ra một đứa con trai tốt nha! Ha ha ha...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận