Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 94: Tây Bắc, Lăng Vô Địch ta đến rồi!

"Ngươi dám giết Mã gia Thiếu gia, ngươi chờ xem, ngươi sẽ không có quả ngon để ăn!"
"Ngươi sẽ vì chuyện này mà trả giá thật lớn!"
Mấy người tức giận quát.
Mã Ứng Long chết rồi, mấy người bọn hắn cũng khó thoát được tội. Chỉ có bắt lấy Lăng Tiêu, để Mã Xương Long phát tiết lửa giận trong lòng, bọn họ mới có cơ hội sống sót.
Nhưng mà Lăng Tiêu liền hoảng sợ cũng không thấy chút nào.
Rất nhanh, mấy chiếc xe cảnh sát liền nhanh chóng lái tới.
"Là ai giết người? Đều đứng tại chỗ, không được nhúc nhích!"
Nhìn thấy cảnh sát tới, lúc này đám người chỉ Lăng Tiêu cùng Minh Thừa hô:
"Là hai người bọn họ, là bọn họ giết người!"
"Đúng! Chính là hắn chỉ điểm, con tên này là hung thủ giết người!"
Cảnh viên nhìn lướt qua, lập tức đem mọi người bao vây lại.
Người cầm đầu đi thẳng tới trước mặt Lăng Tiêu.
"Tôi là Ngụy Long, đội trưởng sở cảnh sát Tây Bắc. Vị tiên sinh này bây giờ bởi vì dính líu đến việc sai sử người khác giết người, bị chúng tôi bắt. Xin ngươi phối hợp, không nên phản kháng, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí."
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng, hai tay đặt sau lưng, trên mặt lộ ra vẽ bình tĩnh.
"Giết chết một con kiến mà thôi, cần phải ngạc nhiên như vậy sao?"
Trong lòng của Ngụy Long run lên, ánh mắt híp lại.
Hắn làm cảnh sát nhiều năm như vậy còn là lần đầu tiên đụng phải loại người như Lăng Tiêu.
Sau khi giết người còn dám nói lời nhẹ nhàng như vậy, cho nên thân phận của Lăng Tiêu chỉ sợ là không tầm thường a!
Nhưng đúng lúc này thì hai cảnh sát thủ hạ của hắn lại nhanh chóng chạy chậm đến bên cạnh hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói:
"Ngụy đội trưởng, là con trai của Mã gia."
" Cậu nói cái gì?"
Ngụy Long bất thình lình đánh run một cái.
"Mã gia nào?"
"Đội trưởng, có thể được xưng là Mã gia Tây Bắc chúng ta còn có thể là ai a?"
"Đáng chết!"
Ngụy Long hung hăng gắt một cái, lúc hắn lại lần nữa nhìn về phía Lăng Tiêu thì khuôn mặt đã tái xanh.
Tên Lăng Tiêu này hẳn là công tử nhà giàu từ nơi khác đến, không biết tình huống ở Tây Bắc, càng không biết sự lợi hại của Mã gia!
Cho nên hắn mới sẽ ra tay giết Mã Ứng Long, hết lần này tới lần khác còn ở nơi này một mặt lạnh nhạt, trấn định làm cho người khác không tin tưởng nổi!
Quả thực quá ghê tởm, chính mình hơi kém chút nữa liền bị hắn dọa sợ.
Đã là đối phương giết Mã Ứng Long, vậy thì không cần nói nhiều, nhất định phải bắt hắn bằng được, bằng không mà nói, Mã Xương Long còn không giết chết chính mình sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt của hắn lại lần nữa nghiêm túc lên.
"Vị tiên sinh này, mời ngươi lập tức ngồi xuống, hai tay ôm đầu, không được phản kháng! Bằng không mà nói, chúng ta không ngại sử dụng vũ lực!"
Sắc mặt của Lăng Tiêu thản nhiên nói:
"Ngươi chắc chắn chứ? Muốn vì một con kiến hôi chọc tới ta?"
Ngụy Long cười lạnh.
"Tiểu tử, ngươi đừng ở chỗ này tiếp tục khoa trương! Còn con kiến hôi cái gì hã! Ngươi có biết người mà ngươi giết là ai hay không?
Ngươi gây ra họa lớn còn không tự biết. Còn ở nơi này cuồng vọng tự đại? Quả thực là quá buồn cười!"
"Ta nói cho ngươi nghe, bất luận thân phận của ngươi mạnh bao nhiêu, cũng bất luận ngươi là công tử nhà giàu ở đâu. Chỉ cần ngươi tại Tây Bắc này động đến người của Mã gia thì ngươi trốn không thoát!"
Ngụy Long một mặt đắc ý, hắn nói ra những lời như vậy giống như đã quyết định phán án tử hình cho Lăng Tiêu.
Mấy tên bạn bè của Mã Ứng Long cũng nhanh nhẹn, giọng nói lạnh lùng quát:
"Ngụy đội trưởng, tuyệt đối không nên buông tha hắn, gia hỏa này giết Mã thiếu, Mã gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!"
"Không sai, Mã gia nhất định sẽ đem hắn băm vằm thành từng mãnh, sau đó dùng để tế Mã thiếu trên trời có linh thiêng!"
Vừa dứt lời, bên ngoài lại lần nữa truyền đến một đạo cực kỳ thanh âm uy nghiêm.
"Vậy sao? Ta ngược lại muốn nhìn xem, người Mã gia có phải trâu bò như vậy không a!"
Sau khi mọi người nghe được giọng nói này liền không khỏi nhướng mày, quay đầu nhìn qua thì nhất thời ở trong lòng run lên.
"Trầm... Trầm tổng!"
Lúc này, cho dù là Ngụy Long cũng không nhịn được tiến lên hai bước, khách khách khí khí chào hỏi.
"Trầm tổng, ngài sao lại tới đây?"
Trầm Thanh Sơn cười lạnh.
" Nếu như ta không đến, chỉ sợ đến khách quý của ta các ngươi cũng dám bắt đi! Ta có thể không đến hay sao?"
"Chuyện này... Hắn là khách của ngài sao?"
Ánh mắt của Ngụy Long trợn thật lớn.
Hắn rốt cuộc minh bạch, vì cái gì mà Lăng Tiêu dám ngông cuồng như vậy, nguyên lai người chống lưng cho Lăng Tiêu là Trầm Thanh Sơn!
"Hừ! Ta không muốn nói nhảm với ngươi, Lăng thiếu là khách của ta, mau để người của ngươi cút nhanh, không nên chọc Lăng thiếu không thoải mái, bằng không mà nói, cũng đừng trách ta không khách khí với ngươi."
"Cái này...."
Lúc này sắc mặt của Ngụy Long có chút khó khăn.
"Trầm tổng, hắn giết thế nhưng là con trai của Mã gia! Nếu như dễ dàng buông tha hắn thì Mã gia nếu là truy tra xuống, chỉ sợ... Tiểu nhân không đảm đương nổi trách nhiệm kia a?"
"Ha ha... Làm sao? Mã gia hắn mới uy phong được mấy ngày, Ngụy Long ngươi đã muốn làm một con chó trung thành cho hắn rồi sao? Ngươi đừng quên, Trầm gia ta còn chưa ngã xuống đâu!"
Ngụy Long khẽ run rẩy, cái trán thấm ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Tuy nói Trầm Vạn Thông đã chết, nhưng mà Lạc Đà gầy còn lớn hơn Ngựa. Quả thật là hắn đúng là không thể trêu vào Trầm gia!
Trầm Thanh Sơn lạnh lùng hừ một tiếng, quát:
"Làm sao? Ngươi còn không cho thủ hạ của ngươi tránh ra? Chẳng lẽ ngươi muốn ta phải đi tìm cục trưởng của các ngươi nói chuyện nữa chăng?"
"Không... Không! Trầm tổng nói quá lời, tôi sẽ lập tức thả người."
Nói xong, hắn vội vàng hướng sau lưng thủ hạ hô:
"Nhanh. Mau tránh ra, để khách của Trầm tổng rời đi."
Ngay tại lúc mọi người thấy Trầm Thanh Sơn đi tới cũng sớm đã bị dọa cho bể mật gần chết. Lúc này nghe được mệnh lệnh, nhất thời như nhặt được lệnh xá tội, lập tức tản ra.
Trầm Thanh Sơn nhẹ hừ một tiếng, nhanh chóng chạy chậm đến trước mặt của Lăng Tiêu cúi đầu.
"Lăng thiếu chủ, xin lỗi, là tiểu nhân tới chậm, để ngài chịu ủy khuất!"
Mọi người thấy cảnh này, càng là mồ hôi lạnh ứa ra!
Trầm Thanh Sơn lại cúi đầu trước người thiếu niên này?
Có lầm hay không?
Phải biết rang hiện tại Trầm gia vẫn như cũ là đại gia tộc. Dù cho là Mã Xương Long ở chỗ này thì Trầm Thanh Sơn cũng không cuối đầu trước hắn!
Thế nhưng mà Trầm Thanh Sơn vậy mà cúi đầu với người trước mặt. Không biết gia hỏa này đến cùng là lai lịch gì?
Lăng Tiêu chỉ là ừ nhẹ một tiếng, liền không cần phải nhiều lời nữa. Sau đó hắn trực tiếp ngồi vào trong xe của Trầm Thanh Sơn.
Thái Tiểu Nhã cùng Minh Thừa nhanh chóng đuổi theo.
Đoàn người rời đi liền đến đám người Ngụy Long liền một chút phản ứng đều không có.
Thậm chí liền nhìn Ngụy Long cũng không cần nhìn.
Thế nhưng mà đợi đến khi đám người Lăng Tiêu rời khỏi thì đám người Ngụy Long lại dường như trải qua một cơn ác mộng, tất cả đều đặt mông ngồi dưới đất.
"Thật là đáng sợ! Nghĩ không ra ở Tây Bắc vậy mà xuất hiện dạng nhân vật tiếng tăm này! Xem ra trời của Tây Bắc thật là phải đổi!"
Dừng một chút, hắn dường như nghĩ tới điều gì.
"Nhanh, mau báo cáo chuyện này không sót một chữ cho Mã gia. Sự kiện này có thể né được chừng nào thì né hết cho ta. Bằng không thì tất cả chúng ta đều chịu đựng không nổi lửa giận của Trầm gia!"
Trong xe, thái độ của Trầm Thanh Sơn rất khiêm nhường.
"Lăng thiếu chủ, đa tạ ngài có thể xuất thủ tương trợ! Tiểu nhân đã ở trong bóng tối liên hệ không ít phú hào, chỉ cần ngài có thể diệt người cầm đầu đám phú hào là Mã Xương Long thì cả Tây Bắc này liền không còn người là đối thủ của tiểu nhân! Mà điều đầu tiên tiểu nhân sẽ làm là đem toàn bộ Tây Bắc hai tay dâng lên! Từ nay về sau, Tây Bắc đi theo ngài!"
Lăng Tiêu nhìn ngoài cửa sổ đông nghịt, thịnh thế phồn hoa, cười nhạt một tiếng.
"Tây Bắc, đã chuẩn bị xong chưa? Ta, Lăng Vô Địch đến rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận