Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 886: Thời Điểm Bố Cục

"Đa tạ Quân Chủ!"
Lăng Tiêu bắn ra một chùm ánh sáng màu vàng, trong nháy mắt chui vào mi tâm của đối phương. Sau một khắc, bên trong não của đối phương có thêm một tin tức mà trước đây chưa từng có!
Đó là Thần thuật mà chỉ Lăng Tiêu mới có thể sử dụng. Cho dù là thả tại Thần giới, cũng không có mấy người có thể tuỳ tiện lĩnh ngộ. Xác thực mà nói, loại pháp thuật này không thuộc về cái thế giới này. Cho dù là có người biết thì cũng không giống nhau mấy với pháp thuật của Lăng Tiêu, cho nên Lăng Tiêu hoàn toàn không cần sợ hãi thủ hạ của mình bị người khác phát hiện hoặc là bắt cóc.
Sau khi đệ tử đó lĩnh ngộ được chiêu thức này, mới biết chiêu thức này lợi hại đến mức nào, trong lòng cảm động không thôi. Bởi vì thế mà Lăng Tiêu lại ban thưởng cho hắn hắn chiêu thức lợi hại như vậy, loại chiêu thức thần kỳ mà lại mạnh mẽ này không chỉ có sẽ tăng lên thực lực của mình, đồng thời cũng có thể tăng lên cảm ngộ của mình, để cho mình đi càng xa hơn tại trên con đường tu luyện.
"Đa tạ Quân Chủ ban thưởng cho thuộc hạ công pháp tốt như vậy, thuộc hạ vô cùng cảm kích."
Lăng Tiêu đặt hai tay sau lưng, sắc mặt bình thản nói:
"Ngươi không cần khách khí với ta, ngươi là đệ tử Viêm Hoàng Minh, ta là Quân Chủ Viêm Hoàng Minh. Ta cho ngươi công pháp chính là việc thiên kinh địa nghĩa. Chỉ cần vẫn luôn trung tâm với Viêm Hoàng Minh ta, kia chính là cảm kích cùng báo đáp tốt nhất đối với ta."
"Vâng! Thuộc hạ lấy tính mạng ra thề, nhất định sẽ vĩnh viễn trung thành với Viêm Hoàng Minh, bằng không mà nói, thuộc hạ sẽ biến thành tro bụi, vĩnh viễn không được siêu sinh."
Lúc nói tới đây, một cỗ khí tức cách đó không xa truyền đến, là khí tức của Mặc Băng. Lăng Tiêu hơi vung tay một cái, không có phát ra bất kỳ âm thanh nào, thủ hạ kia liền cực kỳ thông minh lĩnh hội được, thi triển thần công mà Lăng Tiêu vừa mới truyền thụ cho của hắn, lập tức độn thổ mà đi!
Mặc Băng vừa mới đi vào cửa, nhịn không được lược hơi nhíu mày một chút.
"Kỳ quái! Ta có một loại cảm giác rất kỳ quái. Lãnh Chủ có cảm thấy giống như có vật gì đang đi bên cạnh mình không?"
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
"Ta không có cảm giác được, chắc là ảo giác của ngươi đó?"
Đệ tử kia mới vừa vặn lĩnh ngộ, lần thứ nhất thực chiến khó tránh khỏi sẽ có một chút sai sót nhỏ. Sau khi hắn chân chính quen thuộc, liền sẽ không bị người phát hiện ra. Ít nhất loại tồn tại cấp bậc giống Mặc Băng này hoàn toàn không có khả năng phát hiện ra sự tồn tại của hắn!
Thấy Lăng Tiêu không nói gì thêm, cho dù là Mặc Băng có gì nghi hoặc, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Chợt hắn liền lắc đầu.
"Thôi, có lẽ là ta gần đây quá mệt mỏi, sinh ra một tia ảo giác, cho nên mới sẽ xuất hiện loại tình huống này."
Lăng Tiêu gật gật đầu.
"Không sai, ngươi cần phải nghỉ ngơi một chút. Trong quãng thời gian này ngươi mệt nhọc rất nhiều."
Mặc Băng sờ lên cái mũi, cười hắc hắc, nói:
"Lĩnh chủ nói như vậy cũng quá khách khí rồi. Mệnh của ta cũng là ngươi cứu, mà ngươi bây giờ lại để cho ta làm quản sự thủ hạ của ngươi, với ta có thể nói là ân trọng như núi. Ta tất nhiên là cần phải báo đáp ngươi nhiều hơn, mệt nhọc một chút cũng không tính là cái gì cả."
Trong nháy mắt Lăng Tiêu bắn ra một đạo công pháp nho nhỏ chui vào mi tâm Mặc Băng, công pháp này sẽ rất hữu ích với hắn.
Quả thật đúng là không sai, ngay tại sau khi đối phương lĩnh ngộ môn công pháp này, lập tức kích động không nói nên lời.
"Cái này... Cái này... Lĩnh chủ cho ta công pháp tốt như vậy sao?"
Lăng Tiêu gật gật đầu.
"Ngươi gần đây biểu hiện rất không tệ, ta đương nhiên phải ban thưởng cho ngươi một số. Sau này theo ta lăn lộn thật tốt, ta bảo đảm ngươi ăn ngon uống say."
"Vâng! Đa tạ lĩnh chủ."
Mặc Băng luống cuống đa tạ.
Lúc này, Lăng Tiêu mới mở miệng.
"Đúng rồi, ngươi tại sao lại tới tìm ta lúc này ? Có phải là có chuyện phiền toái gì hay không?"
Mặc Băng lắc đầu.
"Đây cũng không phải, mà là một số lĩnh chủ còn lại bày tỏ sự áy náy với ngài. Đám người này đa số trước đó đều đã từng mạo phạm qua chúng ta."
Lăng Tiêu hơi trầm tư một chút, trong lòng cũng đã sáng tỏ!
Trước đó hắn liên tục giết ba tên lĩnh chủ, nhưng mà Đại tiểu thư gia tộc Hàn Băng đều không có tìm hắn gây phiền phức đã làm cho mọi người hiểu lầm chính là gia tộc Hàn Băng rất coi trọng chính mình, sẽ không dễ dàng giết mình. Mà đối với một người có thể được gia tộc Hàn Băng xem trọng mà nói thì họ khẳng định phải nịnh bợ một chút.
Huống chi trước đó những người này còn từng có khúc mắc cùng mình. Không thừa dịp hiện tại tranh thủ thời gian đến lấy lòng, đoán chừng sau này cũng không còn cơ hội. Bọn họ cũng không thể chờ đến thời điểm mình đi tính sổ mới xin tha chứ?
"Bọn họ mang đến bao nhiêu lễ vật?"
"Hồi bẩm lĩnh chủ có không ít Linh thạch, đan dược còn có dược tài cùng tài liệu luyện chế bảo cụ, không thiếu gì cả. Đoán chừng một chút, tài lực chí ít có thể so với toàn bộ tài phú của một cái Hầu Phủ trước kia."
"Không nghĩ tới bọn họ cũng bỏ ra không ít."
Lăng Tiêu lạnh lùng mở miệng một câu, chợt lại lần nữa nói ra:
"Được, ta đã biết. Đem những vật này phân phát cho những người tương đối trung thành trong lãnh địa đi."
Mặc Băng khẽ giật mình, chợt không nhịn được kinh hô một tiếng.
"Lĩnh chủ đang nói đùa gì vậy? Nhiều bảo bối như vậy đều chia cho bọn họ thì ngươi còn cái gì chứ?"
"Lòng trung thành!"
Lăng Tiêu lạnh lùng mở miệng, để Mặc Băng hoàn toàn im lặng!
"Vậy cũng không cần mang nhiều đồ như vậy phân phát hết đi chứ."
Lăng Tiêu có chút nhíu mày.
"Bảo ngươi đi làm thì cứ đi, sao lại nói nhiều như vậy chứ."
"Ặc... Tốt a! Ta đi làm ngay!"
Nói xong, hắn nhanh nhanh rời khỏi nơi này, dựa theo mệnh lệnh của Lăng Tiêu đi phân phát tài vụ.
Lăng Tiêu chỉ là chướng mắt những vật này mà thôi, cũng không phải là nói hắn hào phóng đến mức đó. Trước đó hắn đem bảo khố của Đế Quốc Đại Chu đều lấy mất, làm sao lại quan tâm một cái tài phú nho nhỏ cấp bậc Hầu Phủ này? Vậy chẳng phải là muốn làm trò hề cho thiên hạ sao?
Hắn để Mặc Băng ra ngoài phân phát tài vụ, chỉ là vì trì hoãn một chút thời gian cũng là vì mê hoặc lòng người mà thôi.
Thời điểm như vậy có thể khiến những người này trung thành đối với mình, thuận tiện sau này mình xúi giục, đem bọn hắn trở lại phủ Mục Võ Hầu, tăng thêm một phần lực lượng cho mình.
Đồng thời, cũng có thể để gia tộc Hàn Băng để xuống khúc mắc.
Cho tới bây giờ gia tộc Hàn Băng cũng còn hoài nghi mình có thể là gian tế, nhưng mà làm như thế biểu thị chính mình không có tham lam, một lòng chỉ muốn tiến vào Thần giới.
Đợi đến lúc Mặc Băng vừa đi, Lăng Tiêu cũng lập tức bắt đầu hội họa cái gọi là “Bản đồ ẩn thân của tu sĩ Đại Chu’ trong miệng mình.
Trước đó hắn đã làm một tấm ảnh, một tấm ảnh kia để bên trong nhẫn phỉ thúy cho đệ tử Viêm Hoàng Minh mang đi ra ngoài.
Bên ngoài đương nhiên không có cái gọi là tu sĩ Đại Chu gì, bọn họ đều sắp bị những cường giả Thần giới tới này giết tuyệt. Nhưng mà không có nghĩa là không thể sáng tạo ra.
Lăng Tiêu hiện tại đều đang bày xuống một bố cục! Bố cục này sẽ bắt đầu từ gia tộc Hàn Băng, dẫn nổ mọi thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận