Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 608: Sau cuộc chiến

Tứ Vương Tử nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nói:
"Lăng Thượng Tiên, nếu ta tự đoạn hai tay, ngươi có thể bỏ qua cho những... huynh đệ này của ta không?"
Lăng Tiêu không nói gì, một lát sau, trong đôi mắt của hắn đột nhiên bắn ra hai đạo lệ mang.
Oanh!
Sau đó Tứ Vương Tử lập tức phóng ra một lá chắn, chống đỡ lại chiêu thức của Lăng Tiêu, mà cả người cũng bị Lăng Tiêu tấn công mạnh mẽ, khiến hắn phải lùi lại mấy bước.
Lăng Tiêu không khỏi cười lạnh một tiếng.
"Nếu có bản lĩnh thì ngươi đừng dung lá chắn? Ở trước mặt ta, giả bộ cái gì chứ? Biến bản thân giống như một vị Thánh Nhân! Dối trá khiến người khác buồn nôn!"
"Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta đặc biệt muốn chém ngươi, không liên quan đến người khác, đừng ở chỗ này mà lấy lòng! Ta muốn chém ngươi chỉ đơn giản là muốn chém ngươi mà thôi!"
Lăng Tiêu khiến cho sắc mặt của Tứ Vương Tử lúc xanh lúc đỏ!
Mà mọi người ở đây cũng có cách nhìn khác đối với Tứ Vương Tử.
Chỉ số thong mình của Tứ Vương Tử thật sự rất cao, cho dù hắn bị Lăng Tiêu nhắm làm mục tiêu, không thể chạy trốn, nhưng vẫn cố ý lấy lòng công chúng, giống như hắn vì mọi người mà bắt buộc phải đoạn tay vậy.
Loại hành động này, nếu không phải Lăng Tiêu vạch trần thì đến bây giờ mọi người vẫn chưa hiểu rõ, sẽ bị lừa gạt.
Tứ Vương Tử cắn chặt răng, hắn biết nếu Lăng Tiêu ở đây thì mình không thể chiếm được chút lợi ích gì.
Không thể làm gì được, hắn chỉ có thể ôm hận, chặt đứt hai cánh tay của mình.
Lưỡi kiếm lóe lên, hai cánh tay của hắn cũng rơi xuống.
"A!"
Tứ Vương Tử kêu thảm thiết một tiếng, nửa quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ như máu.
Trong lòng hắn tràn đầy thù hận với Lăng Tiêu nhưng lại không thể hiện ra nửa phần.
Bởi vì hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, nếu như hắn dám cả gan bộc lộ nửa phần bất mãn, Lăng Tiêu kia sẽ trực tiếp chém chết hắn!
Đây là hắn bất đắc dĩ cũng vì hắn bất lực.
"Lăng Quân Chủ, không biết ngài có hài lòng không!"
Lăng Tiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp mang theo Mục Y Nhân, cưỡi Thiểm Điện Điêu bay về phía Mục Võ Hầu phủ.
"Minh Thừa, chỉ huy tất cả đệ tử của Mục Võ Hầu phủ, toàn bộ rút về đi!"
"Vâng!"
Toàn bộ 100 ngàn đại quân rút lui.
Tứ Vương Tử kia cắn chặt răng, Lăng Tiêu lại không thèm để ý đến hắn, thật là nhục nhã biết bao.
Nhưng hắn chẳng có cách gì, chỉ có thể chấp nhận bởi vì đối phương là Lăng Tiêu!
Vương Tử khác không nhịn được tiến lên an ủi:
"Tứ đệ, đệ không sao chứ?"
"Đệ không sao!"
Lúc nói câu nói này, Tứ Vương Tử dường như chỉ muốn hung hăng đạp đối phương một cú.
Câu hỏi này là gì chứ? Hai cánh tay của hắn đều bị chặt đứt, giống như không có chuyện gì sao? Chỉ cần là kẻ ngu, không mù đều có thể nhìn ra, quá tồi tệ!
Người tu luyện bị chặt đứt hai tay hoặc bộ phận khác trên cơ thể thì qua một thời gian có thể mọc ra nhưng có thể vì không phải là cơ thể nguyên thủy nhất nên sức lực chiến đấu sẽ bị giảm đi rất nhiều!
Đương nhiên, ngoại trừ điều này thì tu vi sẽ giảm xuống, còn thiên tư cũng giảm bớt đi.
Tóm lại, mỗi một phương diện, hắn đều tổn thất rất lớn!
Thậm chí rất có thể sau này, hắn sẽ mất đi vốn cạnh tranh với các Vương Tử khác!
Có thể nói, ngay lúc này, Tứ Vương Tử hận thấu xương Lăng Tiêu!
"Lăng Tiêu! Sớm biết như vậy, ta nên phái mật thám giết toàn bộ các ngươi!"
...
Bên Tứ Vương Tử đúng là tràn đầy thù hận với Lăng Tiêu, nhưng Lăng Tiêu bên này lại không để hắn trong lòng.
Lúc này, Mục Y Nhân dựa vào trong ngực Lăng Tiêu, giống như chim non nép vào người, tham lam ngửi mùi trên người Lăng Tiêu.
"Lăng Tiêu, Tứ Vương Tử kia sợ là sẽ không bỏ qua chàng! Ta dám chắc sau này hắn sẽ tìm chúng ta gây phiền phức."
Lăng Tiêu hừ nhẹ một tiếng.
"Không sợ hắn đến gây phiền toái. Chỉ cần hắn dám đến làm phiền, ta dám đến Đại Triệu Vương Đô gây náo loạn, cũng đúng lúc cho nàng một chút sức lực."
"Chàng đó! Cũng bá đạo hết sức. Được rồi, lần này chàng đi Bắc Tề, không tìm được Minh Yên tỷ tỷ sao?"
"Tìm được rồi, chỉ đáng tiếc là bây giờ nàng ấy bị trọng thương."
"A?"
Mục Y Nhân kêu to một tiếng.
"Tại sao lại có thể như vậy? Bây giờ tỷ ấy ở đâu? "
"Nàng không cần lo lắng, hiện tại nàng ấy rất an toàn, đang ở một nơi tu dưỡng, đợi sau khi thương thế khôi phục đủ, sẽ tới tìm chúng ta."
"Vậy thì tốt."
Khi Lăng Tiêu trở lại Viêm Hoàng Minh thì mấy ngày sau, bọn người Minh Thừa cũng về tới Viêm Hoàng Minh.
Lăng Tiêu hiển nhiên là ban thưởng một lượng lớn đan dược, Linh Tinh....
Tuy bọn họ là vì Đại Triệu nhưng chung quy vẫn nghe theo mệnh lệnh Mục Y Nhân, nếu Lăng Tiêu không phát Linh Tinh khen thưởng bọn họ, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng sẽ mất mát.
Sau đó còn muốn bọn họ vì Y Nhân mà cố gắng, có thể không dễ dàng như vậy.
Lần này tổn thất gần năm ngàn người nhưng đối với Mục Võ Hầu phủ mà nói, không tệ, không tính là thương vong quá lớn.
Ít nhất là so sánh với Vũ Hầu phủ khác, động một chút là mấy trăm ngàn thương vong thì Mục Võ Hầu phủ bên này tốt hơn nhiều.
Cho dù gần năm ngàn người đều là cao thủ Thiên Tiên trở lên, đối với Mục Võ Hầu phủ cũng không phải là chuyện gì lớn.
Dù sao Mục Võ Hầu phủ hiện tại đã sớm không giống với dáng vẻ lúc vừa mới thành lập.
Mục Võ Hầu phủ bây giờ so với trước đây có thể nói là mạnh mẽ hơn rất nhiều!
Những binh lính kia trở về không đến hai ngày sau thì lệnh Đại Triệu Vương quốc khen thưởng cũng xuống tới.
1 tỷ Hạ Phẩm Linh Tinh, ngoài ra còn có một số công pháp, tổng thể mà nói coi như được thông qua.
Kém hơn Mục Võ Hầu phủ, hi sinh mấy ngàn vị Thiên Tiên, nhưng dù sao có còn tốt hơn so với không có.
Với lại Đại Triệu vương triều bên kia, đối với chuyện của Tứ Vương Tử cũng không nói gì thêm, rõ ràng là muốn để chuyện này cứ vậy mà đi qua, không nói gì nữa.
Đối phương không nói lời nào, Lăng Tiêu cũng giả câm, trong lòng mọi người hiểu rõ là được.
Đại Triệu Vương Đô kiêng kị thực lực của Lăng Tiêu, nếu không bọn họ đã sớm đánh trả!
Lăng Tiêu cũng không đến quá mức hùng hổ dọa người, chỉ cần người khác không trêu chọc hắn, dưới tình huống bình thường, hắn sẽ lười ra tay với người khác.
Chỉ là, sau đó có một chút phiền toái nhỏ.
Bởi vì lúc trước, Viêm Hoàng Minh bỏ ra một lượng lớn Linh Hạch đan, dẫn đến việc cung cấp Linh Hạch đan dần xuống thấp không ít, giá cả cũng một đường giảm xuống.
Loại thị trường đồ vật này luôn luôn rẻ.
Nếu là ngươi không có gì đó, mọi người như ong vỡ tổ mà chiếm đoạt, một cái bánh bao cũng có thể mua được hơn một vạn.
Nếu ngươi có quá nhiều đồ vật, ai cũng không nóng nảy, đợi ngươi phá sản, sẽ phá giá mà bán ra.
Thị trường của Mục Võ Hầu rốt cuộc vẫn là quá nhỏ.
Cho dù thỉnh thoảng có đệ tử của Hầu Phủ khác tới nơi này mua đồ cũng là hạt cát trong sa mạc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận