Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 199: Thời đại này tên gọi là Lăng Tiêu

Côn Lôn Kiếm tản ra kiếm ý ngạo thị thiên hạ, nghiền ép hết thảy mọi thứ chung quanh.
Phong, Vân, Thủy... Tất cả nguyên tố đều bị áp chế, không dám tùy tiện động đậy, thế giới dường như dừng lại!
Thượng giới Tiên khí, không phải bình thường.
Hiên Viên Lăng Vũ giống như đối đãi với người yêu, nhẹ nhàng vỗ về thân kiếm, Côn Lôn Kiếm phát ra một tiếng kiếm minh, liên đới lấy ánh mắt Hiên Viên Lăng Vũ cũng lăng lệ.
"Lăng Tiêu, ngươi rất mạnh, nếu cho ngươi một chút thời gian, sợ là ta cũng sẽ bị ngươi vượt qua! Nhưng... Hết thảy đều dừng ở đây thôi, chịu chết đi!"
Chân hắn giẫm một cái, tay cầm Côn Lôn Kiếm, cả người bay theo gió mà đến.
Một kiếm chém xuống, ánh kiếm màu hoàng kim, tràn ra ngoài 10 ngàn mét, nhắm thẳng đến Lăng Tiêu!
Ánh mắt Lăng Tiêu híp lại, dưới chân điểm nhẹ một cái đi đến bên người Hiên Viên Lăng Vũ, tránh đi một kiếm này.
Hắn đá một cái, trúng ngay ngực Hiên Viên Lăng Vũ.
Phanh — —!
Hiên Viên Lăng Vũ bay ngược mấy bước, khí huyết ở ngực có chút ngột ngạt.
Cái này khiến ánh mắt của hắn càng thêm lạnh như băng.
"Lăng Tiêu, đi chết đi!"
Hắn tức giận quát một tiếng, xen lẫn trong đó là tràn đầy lửa giận, Hiên Viên Lăng Vũ dẫn theo Côn Lôn Kiếm, hóa thành một đạo kim sắc, quấn quanh Lăng Tiêu. Côn Lôn Kiếm trong tay không ngừng chém xuống kim sắc quang mang!
Chí cường công kích, toàn bộ không khác nhau, tất cả đều chém xuống người Lăng Tiêu.
Rầm rầm rầm....
Một đạo lại một đạo kim sắc kiếm quang, lấy thế Lôi Đình oanh tạc 360 độ xung quanh Lăng Tiêu, không cho hắn mảy may cơ hội chạy thoát!
Bởi vì nổ tung, khói bụi sinh ra dần dần mở rộng, vượt qua một sân bóng nhỏ!
Đến khi chém đủ hơn mười vạn Kiếm, Hiên Viên Lăng Vũ mới dừng lại, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Tuy mỏi mệt, nhưng hắn lại hưng phấn há miệng cười to.
"Ha ha ha ha... Ha ha ha ha... Lăng Tiêu, ngươi rốt cục đã chết!"
Hai bên bờ sông, tất cả mọi người không nhịn được lắc đầu, thở dài thật sâu một hơi.
Tư chất Lăng Tiêu kỳ thật tốt hơn Hiên Viên Lăng Vũ nhiều. Nhưng đáng tiếc, hắn cuối cùng vẫn còn quá trẻ!
Huống hồ, Hiên Viên Lăng Vũ còn nắm giữ Côn Lôn Kiếm.
Lăng Tiêu... Thật là quá đáng tiếc!
Hiên Viên Lăng Vũ thở dốc một lát, đứng thẳng người lên, bên dưới hàng lông mi tràn đầy tự đắc cùng ngạo nghễ!
Từ giờ khắc này, hắn... chính là người đứng đầu Bách Gia Tranh Bá!
Trăm năm sau, hắn chính là một trong những tồn tại nổi danh nhất Hoa Hạ!
Nhưng, ngay khi hắn chuẩn bị tiếp nhận mọi người phía dưới quỳ bái thì sương khói kia đột nhiên chậm rãi bắt đầu xoay tròn, hình thành một cái lốc xoáy.
Sau đó, khói bụi bay lên không, dần dần biến mất.
"Cái gì! Điều đó không có khả năng! Điều đó không có khả năng! Ta không tin, ta không tin!"
Hiên Viên Lăng Vũ không ngừng thét lên!
Giờ khắc này, bất luận là Hiên Viên Lăng Vũ hay là hơn triệu người trong võ lâm bên dưới, toàn bộ đều bị dọa đến trợn mắt hốc mồm, không biết làm sao.
Hiên Viên Lăng Vũ có thực lực Võ Đế, lại phối hợp Côn Lôn Kiếm, chém ra 10 ngàn Kiếm, thế mà không thể làm bị thương Lăng Tiêu, thậm chí là y phục của hắn cũng không bị thương tổn một chút nào?
Gia hỏa này còn là người sao?
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng.
"Không tệ, hôm nay chơi rất vui vẻ. Ta thật lâu không chơi vui vẻ như vậy, để trả thù lao cho ngươi, ta sẽ để ngươi chết không đau đớn."
Dứt lời, Lăng Tiêu hơi nâng tay phải lên.
Trong khoảnh khắc, một hư ảnh kim sắc kiếm quang lan tràn ra ngoài vạn trượng!
Hư ảnh kim sắc kiếm quang vừa ra, linh khí chung quanh đều nhanh chóng bị hấp thu ở trong đó, cảm nhận được uy áp kinh khủng, sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều kịch liệt biến đổi!
Không chỉ như thế!
Côn Lôn Kiếm mang theo một tia linh tính, cũng bắt đầu run rẩy.
"Côn Lôn Kiếm, ngươi thế nào?"
Hiên Viên Lăng Vũ kinh hô một tiếng, hắn có thể tuỳ tiện phát giác được Côn Lôn Kiếm trong tay đang hoảng sợ.
Cho đến giờ phút này, hắn bất thình lình run một cái. Nhìn lướt qua đạo thân ảnh ở xa xa kia, đột nhiên, dường như hiểu rõ hết thảy.
Lăng Tiêu... Căn bản không phải là hắn có thể đánh thắng!
Hắn cùng Lăng Tiêu, quả thực chênh lệnh như trời với đất!
Giờ khắc này, Hiên Viên Lăng Vũ, đột nhiên có loại cảm giác tâm lực lao lực quá độ.
Cự Kiếm trên đỉnh đầu Lăng Tiêu đã hấp thu đầy đủ Linh khí, ngưng tụ thành thực thể Cự Kiếm.
Lực lượng cường đại, Côn Lôn Kiếm rốt cục không chịu nổi, hét lên một tiếng, vậy mà trực tiếp từ trong tay Hiên Viên Lăng Vũ thoát đi.
Mọi người triệt để trợn tròn mắt.
Tiên Kiếm cũng bị hù chạy, thủ đoạn của Lăng Tiêu đã không đơn thuần là nghịch thiên nữa rồi!
Nhưng... khóe miệng Lăng Tiêu lại giương nhẹ.
"Muốn chạy trốn? Trốn được sao?"
Dứt lời, tay phải của hắn chậm rãi rủ xuống.
Mặc dù là chậm rãi rủ xuống, nhưng tốc độ của kim sắc Cự Kiếm kia lại cực nhanh, xen lẫn vô thượng thiên uy, lấy thế bất khả kháng, trấn áp hết thảy mọi thứ.
"Phốc phốc — —!"
Không có chút giãy dụa, mà Hiên Viên Lăng Vũ cũng tuyệt vọng căn bản không muốn giãy dụa!
Lăng Tiêu thực lực nghịch thiên, đã triệt để bỏ đi tất cả lòng tin của hắn, để hắn tuyệt vọng tới cực điểm.
Một kiếm kia, trực tiếp giảo sát Hiên Viên Lăng Vũ, đồng thời, trên thân kiếm lại phóng xuất kiếm quang dài hơn trăm triệu mét, cứ thế mà xé rách không gian, trảm sát Côn Lôn Kiếm.
Côn Lôn Kiếm phát ra một tiếng rung, cuối cùng cũng đi theo chân Hiên Viên Lăng Vũ.
Đạo kiếm quang cuối cùng kia đã rơi vào trong nước sông, làm cho toàn bộ nước sông bị bổ ra, phân lên hai bên bờ, lộ ra đất bùng dưới lòng sông!
Hai bên, mấy triệu người trong võ lâm kinh hô một tiếng, sắc mặt đại biến, nhanh chóng bay lên, lại bị sóng xung kích của kiếm khí bạo phát ra, trực tiếp quét ngang, chấn bay mấy ngàn thước!
Giờ khắc này, trái tim tất cả mọi người đều phanh phanh nhảy mạnh lên.
Tất cả mọi người đều trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm một bóng người trên bầu trời kia, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, kính sợ!
Lăng Tiêu, thật giống như một vị thần!
Hắn không giống với trước kia là thiên tài, hắn... Là một vị Thần chân chính!
18 tuổi, nhưng thực lực của hắn chí ít cũng vượt qua Võ Đế mấy trọng, sợ là đã đạt đến đẳng cấp cao nhất trên Địa Cầu!
Vừa rồi một kiếm kia, đủ để giết một triệu người bọn họ!
Quá mạnh, gia hỏa này, chính là một thần thoại!
"Không thể nào! Điều đó không có khả năng! Hiên Viên thiếu chủ nắm giữ Côn Lôn Kiếm, còn là Võ Đế, sao hắn có thể thua được? Ta không tin, ta không tin!"
Thiết Tâm Lan gầm thét, hai mắt đỏ thẫm!
Mỗi khi nàng nghĩ là Lăng Tiêu nhất định phải thất bại thì hắn lại luôn luôn hung hăng đánh mặt của nàng một cái để cho nàng tuyệt vọng tới cực điểm!
Tên ghê tởm này, tên hỗn đản này!
Nàng đã mất đi hắn, hắn lại một lần cường đại hơn lần trước!
Cái này chẳng phải là nói, ánh mắt của nàng quá nộng cạn hay sao? Nàng ngu xuẩn cỡ nào?
Không! Nàng tuyệt không chấp nhận!
Cơ hồ cũng ngay tại lúc này, xa xa phía chân trời, mấy đạo khí tức mạnh mẽ nhanh chóng bay tới, trong đó có cao thủ Võ Tôn, thậm chí cũng có cao thủ Võ Đế!
"Lăng Tiêu tiểu nhi, ngươi dám giết Côn Lôn Thiếu chủ của ta, đoạn Côn Lôn chí bảo Côn Lôn Kiếm của ta, ngươi tội đáng chết vạn lần!"
Nghe được thanh âm này, mọi người không nhịn được một trận sợ hãi.
Côn Lôn! Đến hỏi tội!
Lần này, Lăng Tiêu còn chống đỡ được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận